không muốn nghĩ.
Ngay cả khi ở với cô tóc đỏ, anh cũng nghĩ đến cô.
Call xua đuổi những kỷ niệm không được vui ấy đi để tập trung vào công
việc tìm kiếm cô. Anh chú ý quan sát dấu chân trên đường, nhưng dấu giày
biến mất ở khu vục đá nhô lên mặt đường. Khi Smoke chạy lui phía anh
chứ không chạy tới trước nữa, sự lo lắng tăng lên gấp bội trong lòng anh.
Cô ta ở đâu đây thôi, anh tự nhủ, hãy bình tĩnh, mình sẽ tìm ra cô, và khi
tìm được, anh sẽ vặn cổ cô cho mà xem.
***
Charity đưa máy ảnh nhắm vào con sóc đất nhỏ rất dễ thương chạy ngang
trên đường và bấm máy. Cô chụp gần hết cuốn phim thứ hai. Hôm nay cô
chụp được nhiều hình ảnh rất đẹp, chụp được toàn cảnh các đỉnh núi phủ
tuyết, chụp cảnh ngôi nhà dưới thung lũng với dải nước chảy óng ánh ở
phía trước nhà. Cô chụp cảnh các cánh rừng thông xanh tươi, êm ả nơi cô
vừa đi qua và chụp được rất nhiều sóc và chim chóc.
Mới cách đây một giờ, cô đã khám phá ra cánh đồng cỏ nhỏ này, hoa dại
mọc đầy trên đồng, và cô không ngần ngại tháo giày ra. Đi chân không trên
cỏ xanh non khắp cánh đồng, cô cảm thấy hai chân mát rượi. Đi khắp nơi,
cô quay về chỗ cô để đôi giày và bít tất, ở trước một thân cây bị đổ.
Đã đến lúc phải về nhà, cô đã đi lâu quá rồi, nhưng máy ảnh còn hai pô
nữa, cô phải chụp cho xong. Cô muốn gửi ảnh về gấp cho bố và các chị em
cô xem. Cô nghĩ thế nào họ cũng khen cảnh ở đây đẹp. cô vặn cho máy
nhảy lên pô thứ 35, nhắm máy vào một cành thông có nhiều mấu rất mỹ
thuật, nhưng chưa kịp bấm máy thì bỗng cô nghe có tiếng cành cây gãy ở
phía sau. Cô giật mình nhìn lui, bỗng cô cười vì con Smoke xuất hiện, nó
chạy đến phía sau cô, lưỡi thè ra, đuôi ve vẩy.
- Chào Smoke – Cô quỳ xuống, ôm cổ nó, vuốt đám lông dày, màu đen bạc
– Mày ra đây làm gì thế này, hả?
- Tôi muốn hỏi cô câu ấy đấy. – Call lên tiếng, anh từ trong đám cây hiện
ra, mặc chiếc quần jeans bạc màu và áo sơ mi vải bông dệt chéo. Lạy Chúa,
trông anh tuyệt quá. Cao và hơi cau có, rất đẹp trai mặc dù râu không cạo,
thế mà không nhớ anh sao được. Phải, cô nhớ anh, nhưng mãi đến bây giờ,