MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 141

nhưng bản chất cô không biết nói láo.
- Em không biết, em cảm thấy như một ký ức hiện ra trong óc em, ký ức mà
em đã có từ lâu rồi. Em như thấy hiện ra trong óc em cảnh tượng tuyết phủ
khắp nơi, có lẽ đã xảy ra trận tuyết lở. Và em cảm thấy cảnh tượng xảy ra
thật rùng rợn, thật thê lương, như thể đã xảy ra một chuyện bi thương.
Anh nhìn cô, ánh mắt nghi ngại, hỏi cô:
- Chuyện gì thế?
- Chuyện gì à? Anh đùa phải không? Đây chỉ là sự hồi tưởng. Em không
nghĩ là em nhớ hết những chuyện đã xảy ra.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì cũng không thể gọi đây là ký ức
được. Vì chuyện em nói đã xảy ra trước khi em ra đời.
Anh nói đúng. Nhưng nếu cô nhắm mắt lại, cô vẫn thấy dãy núi trắng chạy
dài bất tận, dãy núi phủ đầy tuyết, cô vẫn cảm thấy lòng buồn rười rượi.
Chuyện này rất dễ hiểu.
Họ im lặng một hồi lâu. Cô có mang theo cuốn tiểu thuyết, nhưng cảnh vật
khi bay về hướng Bắc khác trước đây, nên cô không muốn bỏ lỡ dịp thưởng
ngoạn.
Cho nên, cô say sưa ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, cảnh đẹp hùng vĩ trải
rộng xa hàng dặm đường. Call chỉ sườn núi nằm ở phía Đông, sườn núi
thoai thoải, cô nhìn theo và thấy một đàn tuần lộc đi trên con đường mòn
hẹp dọc theo sườn đồi.
- Chúng đẹp quá! – Cô nói qua tiếng máy nổ ầm ầm trong buồng lái. – Em
chưa bao giờ thấy tuần lộc.
Cô cười nhìn anh, rồi bỗng cô nghe tiếng máy nổ phạch phạch, ngắt quãng,
và thấy Call không nhìn đàn thú nữa. Thay vào đó, anh nhíu mày, nhìn vào
các mặt đồng hồ trước mặt, tiếng máy không nổ đều đặn như trước, mà
chốc chốc lại im lặng hục hặc như muốn tắt.
Mạch máu trong người cô tăng nhịp kinh khủng, tim đập thình thịch, cô
hỏi:
- Có gì không ổn à? Có gì xảy ra thế?
- Có lẽ bị nghẹt xăng.
Một lát sau, máy tắt. Cô hoảng hốt thốt lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.