MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 33

rộng, lỗ mũi hơi quá rộng, cô tự hỏi không biết có phải mũi gà bị dập
không?
- Sao, ông Johnson, ông có muốn làm hay không?
- Tôi có đứa con đang học đại học ở Whitehorse. Tôi cần tiền.
- Bằng lòng phải không?
Gã gật đầu như thể gã không trả lời được. Gã chỉ nói:
- Cô gọi tôi là Buck được rồi.
- Tốt.. Buck - Cô không cho gã biết tên đầu của cô như cô đã định. Với thái
độ đối với phụ nữ của Buck Johnson như thế, cô cần phải chấp nhận cô là
chủ, cô hi vọng với thời gian họ sẽ thông cảm nhau hơn - Việc đầu tiên tôi
muốn ông làm là đến xem các thiết bị ở trong nhà kho. dụng cụ không
nhiều, nhưng có một số có thể sử dụng đươc.
Gã gật đầu:
- Vậy tôi ra đấy xem sao.
Đội chiếc mũ nỉ cũ nhàu nhò lên đầu lại, gã quay bước, hình như gã vui
mừng vì được thoát ra ngoài
Khi cô đóng cửa trước Charity thấy Maude từ trong nhà bếp bước ra
- Tôi đoán chắc cô đã thỏa thuận với Buck rồi, cho gã biết làm việc với ai
cho gã biết mặt
- Tại sao bà không nói cho ông ta biết tôi là phụ nữ?
Cặp lông mày bạc rũ xuống của bà bỗng nhướng lên, bà hỏi lại:
- Có thật cô yêu cầu tôi làm thế không?
Charity cười:
- Không, tôi không yêu cầu
- Chúng ta có thể tìm được người làm, nhưng phải mất thì giờ nhiều, vì khu
mỏ nằm quá xa thành phố, rồi cô còn phải lo nơi ăn chốn ở cho họ. Buck
rành nghề rồi, mà gã lại ở gần đây. Tôi nghĩ gã sẽ đi làm rất đúng giờ
- Tôi hi vọng thế
- Gã biết cách thức làm, gã đã làm nghề này hơn 20 năm
Cô thở dài:
- Tôi nghĩ đấy là điều quan trọng nhất
Một lát sau, Buck quay lại, mưa đã trở thành sa mù lạnh, bám vào áo sơ mi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.