MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 57

một đám lông màu nâu dài di động trong cành cây, Charity hét lên rồi bỏ
chạy.
Rủi thay, cô đã quên chỗ có cành cây nằm thòi ra ngoài lối đi trên đường
đến hố xí, mà hồi nãy cô phải bước qua mà đi. Bây giờ ống quần cô vướng
vào cành cây khiến cô té xuống, ngay vũngbùn. Charity ngóc đầu nhìn
quanh, quá lo sợ đến nỗi chẳng nghĩ đến nước bùn đã vấy vào áo quần, cô
sợ có con gấu từ đâu đó trong lùm cây nhảy ra, xé xác cô thành trăm mảnh.
Nhưng, thay vì gấu thì một con vật nhỏ có bộ lông màu nâu bằng con mèo
từ trên tảng đá nhảy xuống chay mất, cái đuôi dài rậm rượt kéo lê sau thân
hình nhỏ bé.
Charity thốt lên tức tối, đấm tay xuống bùn làm tung tóe nước dơ khắp
người.
Cô lồm cồm ngồi dậy, vừa lẩm bẩm nguyền rủa mình. Cái áo len cổ trái tim
trắng sạch lấm đầy bùn và chiếc quần jeans cũng thế, chiếc quần mà cô
hong một đêm trước lò lửa than bùn cho khô. Bùn lấm vào đôi giày cao cổ
và hai tay cô cũng lấm đầy bùn.
- Mình không tin nổi chuyện như thế này – Cô càu nhàu, hất bùn ở hai cánh
tay, cào bùn trên hai ống quần xuống.
- Còn tôi, tôi thấy chuyện này thật khó tin - Giọng nói của Call Hawkins
khiến cho cô quay mặt nhìn về phía lùm cây.
Anh đứng vòng hai tay lên bộ ngực rắn như đá
- Này cô em, tôi nghĩ là nếu cô sợ một con chồn nhỏ xíu như thế thì khi gặp
một con gấu, cô sẽ làm gì?
Cô tức tôi lên tiếng trả lời, giọng khàn khàn:
- Anh làm gì ở đây? Nhân thể tôi cảnh cáo anh đã xâm nhập vào phần đất
của tôi. Anh có nhận ra thế không?
- Tôi đi tìm Smoke. Thời ông Mose còn sống ở nhà này, nó thường sang
đây, tôi nghĩ có thể tìm ra nó ở đây - Anh nhìn áo quần lấm bùn của cô, cô
nghe anh cười khúc khích, khiến cho cô giận dữ thêm.
Charity hầm hầm bước tới phía anh, bùn văng ra mỗi khi cô bước tới. Khi
đến gần anh cô mới dừng lại, nhìn vào mặt anh.
- Anh cho là chuyện này buồn cười lắm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.