MẶT TRỜI RỰC RỠ NHẤT NGÀY ĐÔNG - Trang 12

Hiểu Khê cố gắng động não, chợt cô lóe lên một ý tưởng và không

khỏi buột miệng: “Trời, em định làm gì với anh Giản Triệt phải không?”

Hạo Tuyết vội bịt miệng Hiểu Khê: “Suỵt, bí mật, chị nói to thế, mọi

người nghe thấy mất thì sao?”

Hiểu Khê làm mặt nghiêm trang, thì thầm: “Tuyết, em còn trẻ quá, sao

đã nghĩ tới chuyện yêu đương thế?”.

Hạo Tuyết bướng bỉnh nói: “Em đã lớn rồi, mười lăm tuổi rồi đấy”.

Nói xong, cô bé ưỡn ngực ra, dáng rất kiêu hãnh. Hiểu Khê lúng túng

tìm từ ngữ: “Nhưng… nhưng… cách đó… không ổn”.

Hạo Tuyết nắm chặt lấy tay Hiểu Khê, giọng tha thiết: “Em tính hết

rồi, nhưng chị phải giúp em”.

Hiểu Khê luống cuống: “Chị á? Chị biết giúp gì?”

“Thôi mà, chị hứa giúp em đi”, Hạo Tuyết năn nỉ và bắt đầu trình bày

kế hoạch của mình, “Em sẽ bày trò hôn nhau trong bóng tối. Lát nữa, em sẽ
tắt ngay ánh đèn trên cây thông. Mọi người sẽ bị bất ngờ và không trở tay
kịp. Tất nhiên trước đó, em phải kiểm tra kỹ xem anh Triệt đứng ở vị trí
nào. Rồi em sẽ tới chỗ đó, hôn anh ấy thật nồng nàn”.

“Em đã tính toán hết rồi thì cứ làm đi, cần gì phải nhờ chị giúp?”,

Hiểu Khê vẫn chưa hiểu rõ vai trò của mình.

“Không. Em rất sợ chị Đồng làm hỏng chuyện của em. Chị ấy luôn im

lặng đứng quan sát hết cả, nên em cần chị giúp”, Hạo Tuyết ghé sát tai Hiểu
Khê thì thầm, “Chị hãy đứng cạnh anh Giản Triệt, chiếm lấy vị trí gần anh
ấy nhất, không được để ai đó chiếm chỗ. Khi nào em gọi chị một tiếng, chị
lui ra, nhường lại cho em đứng vào đó. Nếu anh Triệt chống cự, chị cứ đẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.