MATILDA - CÔ BÉ NGHỊCH NGỢM - Trang 107

Eric không lưỡng lự, nó rút ra bài học từ Rupert: bạn càng trả lời

nhanh, bạn càng được thả nhanh. Nó gào to:

- Đánh vần từ "what" là W - H - A - T.

Vẫn túm chặt tai nó, cô Trunchbull hạ dần cho đến khi mông nó chạm

xuống ghế. Rồi cô quày quả trở về chỗ đứng trước lớp, hai bàn tay phủi vào
nhau, như thể cô vừa mó vào cái gì đầy bụi bặm.

- Đó là cách bắt chúng học đấy, cô Honey. Cô phải làm giống tôi. Bảo

ban suông như cô thì chẳng tốt đâu. Phải đóng búa vào đầu chúng. Phải làm
chúng đau thì chúng mới nhớ, mới chịu tập trung.

- Nhưng cô làm chúng đau, cô Trunchbull.

Cô Trunchbull cười gằn:

- Chắc chắn là đau rồi. Tai của Eric bị giãn ra đến vài phút. Chúng sẽ

dài hơn trước đây, nhưng đâu có sao, hả cô Honey? Chúng sẽ làm cho
thằng bé có khuôn mặt thú vị hơn.

- Nhưng cô Trunchbull...

- Im đi, cô Honey. Cô cũng uỷ mị như bọn chúng. Nếu ở đây cô không

chịu được, cô có thể đi tìm một công việc khác tại một trường tư dành cho
bọn nhóc nhà giàu. Khi nào cô dạy học lâu như tôi, cô sẽ thấy, tử tế với bọn
trẻ chẳng có gì hay ho cả. Hãy đọc cuốn "Nicholas Nikleby" của ông
Dickens đi, cô Honey. Hãy đọc về ông Wackford - hiệu trưởng đáng kính
của trường Dotheboys Hall. Ông ta biết cách giải quyết với bọn trẻ đấy.
Ông ta biết cách dùng roi. Ông ta làm cho mông chúng nóng tới mức cô có
thể chiên trứng và thịt hun khói trên đó. Cuốn sách hay đấy. Nhưng tôi cho
rằng đám ngu ngốc này còn lâu mới đọc được nó. Nhìn chúng là biết ngay
chúng sẽ chẳng bao giờ học được cái gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.