MÁU CỦA HOA - Trang 345

Thế có ai biết được chuyện đó không?

Không ai biết cả, cô chú nghĩ rằng khôn ngoan thì giữ im lặng chuyện

này.

Thế chú có cho cô tiền không?

Chỉ khi nào cô cần tiền thôi. - Bà cô đáp.

Chuyện ấy kéo dài bao lâu.

Kéo dài mười năm, cho mãi đến khi chú qua đời. - Bà cô đáp - cô cảm

ơn Chúa đã cho cô chú quyền được nhập khế ước nhân duyên, bởi vì đó là
trải nghiệm duy nhất của cô về tình yêu.

Vậy thì tại sao cô không thể kể cho người khác?

Rất nhiều người ở những gia đình danh giá nghĩ rằng chuyện đó là

chuyện kém phẩm hạnh đối với phụ nữ. - Bà cô nói - sau hết, liệu cháu thà
là một người vợ chính thức lâu bền và là một nữ hoàng trong nhà hay
không?

Tất nhiên rồi! - Tôi nói - Nhưng cháu đã không có lựa chọn đó.

Thường thì, chúng ta phải sống với những chuyện không hoàn hảo. -

Bà cô nói. - Và khi người ta lo ngại về một vết bẩn trên sàn nhà, họ sẽ làm
gì nhỉ?

Bất chấp những gì tôi cảm xúc trong lòng, tôi vẫn phải cười to, bởi vì

tôi biết ý của bà cô muốn nói gì.

Thì họ ném một tấm thảm che phủ lên vết bẩn, thế thôi. - Tôi đáp.

Từ Shiraz đến Tabriz, từ Baghdad đến Herat, đó là cách mà người Iran

chúng ta vẫn thường hay làm. - Bà cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.