MÁU THỜI GIAN - Trang 220

30

Marion vịn vào lan can để bước lên các bậc thang dọc theo tường thành.
Con bão ập đến lúc sáng sớm. Các cánh cửa chớp đập vào tường với sức

mạnh chết người. Những ngọn sóng biển như những chiếc chũm chọe uốn
lượn va mạnh vào nhau làm bắn lên những chùm bọt run run đập vào các
ngọn tháp, làm ô uế vách đá bằng thứ lạc thú cuồng nộ.

Marion khom người tránh bớt luồng gió thốc, bên tay còn rảnh giữ chặt

lấy áo khoác, chiếc túi đập qua đập lại bên sườn đau nhói. Ngay khi thức
dậy, cô quyết định không đọc trong phòng khách mà trong một khung cảnh
thích hợp hơn, một phòng của Kỳ Quan.

Chính trong lúc đi lên cầu thang dẫn tới Bậc Lớn bên trong, cô mới nhận

ra được mức độ nguy hiểm. Ham muốn đọc của cô trở thành một ý tưởng
ngu ngốc, một thói đỏng đảnh đáng tiếc. Ở đây gió còn mạnh hơn cả trong
làng; nó lao từ trên đỉnh xuống qua các bậc thang, hút sâu vào con hẻm
giữa một bên là vách cao của khu nhà ở tu viện và một bên là nhà thờ. Sự
bạo liệt của nó còn đáng sợ hơn cả những tiếng gầm rú đứt đoạn, nó quẩn
chân Marion, thổi phần phật vào quần áo cô như muốn hít hà chúng trước
khi quật cô ngã. Mỗi lần nhấc chân lên, cô lại có nguy cơ bị mất thăng bằng
và lộn ngược về phía sau. Con gió này có phần ma quái.

Cô, thường ngày vốn thuộc kiểu người lý trí, không thể không nghĩ đến

bộ phim Quỷ ám. Cô có cảm giác một sức mạnh siêu nhiên đang lao xuống
từ phía trên cao các bậc thang để cuốn theo tất cả, rằng gió chính là hơi thở
của quỷ. Giữa cảnh hỗn loạn đó, bài hát lễ của dòng tu cất lên sáng Chủ
nhật nghe đượm vẻ cứu thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.