một hàm răng cắm sâu vào gáy mình gây ra. Điều đó sẽ xảy đến, chắc chắn
vậy.
Nhanh nữa lên.
Lối vào đường hầm trong lòng đất hiện ra. Azim cảm thấy vui mừng,
nhưng ngay lập tức niềm vui bị nỗi khiếp sợ quét sạch.
Một mẩu gốm vỡ răng rắc phía sau anh. Con ghûl đang lần theo vết anh.
Azim lao vào cái lỗ dính nhớp.
Bật lửa tắt phụt. Viên thám tử không còn muốn bật lên. Anh vứt nó trong
lúc hoảng hốt bò.
Anh bò như điên. Chỉ còn ba hoặc bốn mét là anh sẽ ở trong cái hầm.
Chỉ còn ba mét nữa thôi, không hơn.
Chỉ còn chưa đầy ba mét. Anh sắp đến nơi rồi. Anh thấy màn đêm như
bớt dày hơn phía trước.
Căn hầm tiến lại gần. Anh vẫn có thể sống sót.
Chỉ còn ba mét hoặc ít hơn. Có thể là hai. Và anh sẽ thoát chết. Và anh
sẽ th…
Azim nhắm mắt lại. Rồi anh vừa khóc vừa há họng hét lên một tiếng
khàn hơn cả tiếng thú.
Mắt cá chân anh vừa bị tóm bởi một bàn tay với những ngón tay dài và
cong queo.
* * *
Jeremy Matheson nằm dài trên xô pha trong phòng khách lớn, một khúc
gỗ vừa rã ra trong lò sưởi, mở toác cái bụng đầy khói với một tiếng vang
cọt kẹt, trải bộ ruột đỏ rực ra giữa đám tro khiến chúng bay lên như những
bông tuyết chết nhỏ bé.
Anh đang ở trần dưới tấm chăn mỏng. Đầu anh nặng trịch, họng khô rát
vì uống quá nhiều rượu.