xe, Phong Quang lúc này mới nhìn thấy tên lái xe là một người trẻ tuổi tuấn
tú.
“A Thất, gặp lại ở sa mạc Nghiễm Cáp.”
“Vâng!” Tên trẻ tuổi được gọi là A Thất lái xe qua hướng khác mà rời đi.
Chỗ này vốn là một khu rừng hoang, nam nhân lôi kéo Phong Quang
ngổi xổm xuống một thân cây, tay hắn còn siết chặt mạch máu trên tay
nàng làm cho nàng cả người không có sức lực, không lâu sau một đội nhân
mã xuất hiện, đầu lĩnh nhìn vết bánh xe in trên đất vẫy tay hô: “Là hướng
bên này, tiếp tục đuổi theo!”
Nhóm người đến nhanh cũng mau đi, họ dùng ngựa đuổi theo, chỉ để lại
bụi đất bay lên.
Người đi rồi nam nhân mới kéo tay Phong Quang bước ra, hắn tán
thưởng, “Được lắm, ngươi còn rất ngoan.”
Phong Quang không nói gì.
Hắn giật mình nhớ tới bản thân đã điểm á huyệt của nàng, buông tay
nàng ra mà giải khai huyệt đạo cho nàng, Phong Quang ho khan một tiếng
lui từng bước về phía sau, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
“Tóm lại ta không phải loại người tốt đẹp gì.” Hắn thản nhiên cười cười.
Hắn không muốn trả lời thì nàng cũng không thắc mắc nhiều, nhăn mày
nói: “Ngươi đã ra khỏi Đế đô, ta đây có thể đi rồi chứ.”
“Còn chưa được, chờ ta bình an đến sa mạc Nghiễm Cáp ngươi mới có
thể rời đi.” Sa mạc Nghiễm Cáp chính là biên giới nơi giao nhau của Đại
Duy quốc và Quảng Lưu quốc.
“Ở cửa cung ngươi cũng nói như vậy.”