Sáng sớm mặt trời chiếu rọi, chim chóc bầu bạn đúng hẹn lại gọi bầy,
sáng sớm tháng ba đúng là ngày thích hợp để ngủ nướng, cho dù đã muốn
mở mắt cũng không muốn làm bất cứ thứ gì, cái gì cũng không nghĩ mà
nằm nhiều thêm một lát.
Hắn dựa vào tường, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về thiếu nữ cuộc mình
nằm ở trong góc, nàng vẫn còn ngủ, mái tóc được xử lý tỉ mỉ đã rối loạn rất
nhiều, quần áo trang sức quý báo trên người cũng cực kỳ dơ bẩn, nàng để
chân trần, mười ngón chân mượt mà trắng nõn đặt trên đống rơm rạ lại
càng thêm đáng yêu, mà giày vớ đều xếp cạnh đống lửa. Trời tối ngày hôm
qua, cô gái liều lĩnh chắc là không muốn giẫm chân lên mặt nước.
Hắn không nhìn nàng, dời tầm mắt, nâng tay cầm lấy khăn tay ẩm ướt
dán trên trán, nhìn chằm chằm đống lửa đã bị thiêu trụi, không biết suy
nghĩ cái gì, lại có vẻ như cái gì cũng không nghĩ.
Lại sau một lúc lâu, cô gái ngủ lười cuối cùng cũng bị tiếng ồn ào của
chim chóc đánh thức.
“Hạ tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”
Vừa mới mở mắt, Phong Quang còn chưa kịp tiêu hóa nụ cười sáng lạng
của nam nhân hắn liền ném một cái khăn tay nện lên mặt của nàng.
“Đi rửa mặt, có ghèn.” Hắn cười nói.
Phong Quang biểu tình cứng đờ, thiếu chút nữa nhặt tảng đá bên cạnh
đập hắn, nặng nề hừ một tiếng, nàng bước chân trần giẫm lên mặt đất đi
qua cạnh đống lửa nhặt giày vớ, lại quay đầu hừ một tiếng với hắn, xoay
người đi rửa mặt ở dòng suối nhỏ trước ngôi miếu đổ nát.
Hắn sờ sờ cằm, “Chậc, thì ra nàng cũng không phải người không biết tức
giận.”