Vô nghĩa, tưởng ai cũng có tính tình tốt sao!?
Kế tiếp bọn họ chỉ tốn mười mấy phút để đi ra khỏi khu rừng rậm, đến
một địa phương tên là Đồng thành, chỉ là vừa mới vào thành bọn họ liền
phát hiện kế cửa thành dán một lệnh truy nã.
“Treo thưởng gian tế Quảng Lưu quốc một số tiền lớn, gian tế cùng con
tin là một vị quý nữ, bất kỳ ai có thể cung cấp tin tức đều ban thưởng ngàn
lượng hoàng kim.” Trên lệnh truy nã còn có bức họa của hai tên gian tế.
Phong Quang nhìn xem từ đằng xa, không thể không thừa nhận họa sĩ vẽ
thật rất giống, nhưng không có bức họa của nàng, nghĩ cũng phải, nếu bị
người đời biết con tin là nàng thì thanh danh đều hoàn toàn bị hủy, nàng
quét mắt những người xung quanh, thật sự nghĩ muốn kêu cứu, nhưng bất
đắc dĩ nàng lại bị điểm á huyệt, hơn nữa lại bị hắn kìm mạch máu ở trên
tay.
“Tốc độ làm việc của Quỷ vương thật không tệ.” Đến thời điểm này hắn
còn có tâm tư khen kẻ địch hai câu, “Hạ tiểu thư, xem ra chúng ta phải cải
trang một phen.”
Dứt lời, hắn tùy ý đem bụi ở trên tường toàn bộ bôi trên mặt nàng, khuôn
mặt trắng noãn lập tức trở thành mèo mướp rất buồn cười.
Nàng trừng trừng căm tức nhìn hắn, này, này là cái kiểu cải trang gì, khi
dễ nàng không thể phản kháng chứ gì!?
Đúng vậy, chính là khi dễ ngươi không thể phản kháng.
Ý cười trong mắt hắn rất rõ ràng.