Nam nhân móc móc lỗ tai, “Thật ồn ào.”
Thân kiếm hơi hơi rút ra khỏi bao kiếm rồi lại thu trở về, một đầu người
rơi xuống dưới đất.
Hình ảnh trước mắt gây kích thích quá lớn, Phong Quang trắng mặt.
“Thiếu chút nữa đã quên nơi này còn có nữ nhân.” Hắn có chút khó chịu
tiêu sái đi qua, cúi người giúp nàng cởi trói. Hắn dùng thân thể chặn tầm
mắt của nàng thật tốt, “Hạ tiểu thư, chân của ngươi còn đi được không?”
Nàng nhanh chóng gật đầu, sợ một kiếm tiếp theo của hắn là đem chân
nàng chém.
“Như vậy thì tốt.” Bộ dạng nghe lời của Phong Quang lấy lòng hắn, xoay
người định đi thì một bàn tay lại túm góc áo hắn, vẫn là sợ tới mức đi
không nổi sao…
Hắn vừa quay đầu định nói một câu phiền phức, ai ngờ Phong Quang chỉ
có một tay là cằm góc áo hắn, một tay thì chỉ chỉ ngăn tủ ở góc tường, rụt rè
nói: “Ta nhìn thấy hắn để rất nhiều ngân phiếu ở trong đó, chúng ta…
chúng ta có thể lấy đi làm lộ phí.”
Như vậy sẽ không cần lấy trang sức của nàng đi cầm, đúng vậy, toàn bộ
tiền mua quần áo, nghỉ chân đều là nhờ một đôi khuyên tai của nàng đổi
lấy, còn trên người hắn tại sao không có tiền, dó là do tiền bạc này nọ đều
do A Thất bảo quản.
Đôi mắt như thạch anh đen của hắn tựa hồ có một luồng sáng xẹt qua,
khóe mắt hắn cong cong, “Ý kiến hay.”