Thiên Thiên Vạn không thể tin được nhìn chủ tử của mình, bất hợp lý à,
loại lời nói tán tỉnh này không giống như loại mà chủ tử sẽ nói ra!
Da mặt Phong Quang dày cực kỳ, đối với lời khen ngợi nàng rõ ràng như
vậy cũng không có một chút phản ứng, chỉ là nàng vốn xinh đẹp, bị người
ta khen ngợi dung mạo thường xuyên như ăn cơm bữa.
Tán tỉnh thất bại, Tuyết Ám cũng không xấu hổ, hắn đứng dậy, “Cho
ngươi mặt đẹp là vì muốn dẫn ngươi đi chơi.”
“Ngươi… chịu cho ta đi trên đường lớn?”
“Sao lại không chịu? Tất nhiên ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Hắn cười, xoay
ngời rời đi tiệm trang sức.
Phong Quang không có thời gian nghĩ nhiều, cầm váy vội vàng chạy
chậm đuổi theo bước chân hắn.
Đồng thành là một thành trấn đông đúc, trên đường có rất nhiều người
buôn bán nhỏ, người đi đường cũng nhiều, Phong Quang là tiểu thư được
nuôi trong khuê phòng, chưa từng có cơ hội chính mình tiếp xúc qua loại
cảnh tượng náo nhiệt mà bận rộn này, có thể hiểu một đường này nàng là
hưng phấn cùng tò mò cực kỳ lợi hại.
Tuyết Ám tiêu tiền, cho nàng mua một cái đồ chơi làm bằng đường, đồ
chơi làm bằng đường có hình dạng một con thỏ, nàng cầm trong tay nửa
ngày cũng không nỡ ăn luôn.
Tuyết Ám đề nghị, “Không thì lại mua một con nữa cho ngươi giữ lại?”
“Không cần đâu, đường nào nó cũng sẽ tan.” Nói xong nàng nhìn đồ
chơi bằng đường trong tay một lúc lâu, hạ quyết tâm mở quai hàm một
ngụm cắn đứt đầu thỏ, tiếp theo nàng liền che miệng kêu lên đầy mới lạ:
“Ngọt ghê!”