Trong mắt Tuyết Ám đều là mỉm cười, “Bất ngờ chưa.”
“Ngươi không ăn sao?”
Nàng tốt bụng hỏi hắn, ai ngờ hắn lại không có hứng thú nói: “Đây là đồ
chơi cho trẻ con ăn.”
“Cho nên ngươi mới cho ta mua…” Thái dương nàng nhăn lại, “Ta năm
nay mười sáu.”
“Ta năm nay hai mươi sáu.”
Gương mặt nàng nhăn thành cái bánh bao.
Vỗ vỗ đầu nàng, Tuyết Ám xoay người, “Đi, chúng ta đi đến quán trà
ngồi.”
Quán trà có nhiều người, bọn họ chọn một vị trí ở một ngõ ngách phía
trong ngồi xuống, nhiều người thì cũng nhiều chuyện, có vài bàn người ta
không để ý xung quanh lớn tiếng tán gẫu, nghe tới việc Hoàng Đế muốn
đem công chúa gả cho Ngân diện quân sư thì chén trà trong tay Tuyết Ám
dừng lại, đợi khi nghe được quân sư dịu dàng cự tuyệt rồi hắn mới đem cái
chén đưa lên miệng.
Phong Quang nhìn như tập trung gặm đồ chơi bằng đường của mình,
nhưng thật ra trong lòng nàng đã muốn châm chọc chế giễu, đừng tưởng
nàng không biết hắn muốn đi ra ngoài làm gì, đơn giản là muốn thu được
chút tin tức trên đường phố, Đồng thành rõ ràng có người của hắn hắn lại
không trực tiếp đi hỏi Thiên Thiên Vạn là vì cái gì? Bởi vì hắn không muốn
làm tăng nguy cơ khiến Thiên Thiên Vạn bại lộ, còn có mấy ngày nay hắn
ở lại Đồng thành nguyên nhân nhất định cũng vì hắn bị thương nên không
thể lặn lội đường xa.
Nam nhân này, mỗi chuyện hắn làm đều có mục đích.