Đi trên đường nhỏ giữa đồng không mông quạnh, chỉ còn lại tiếng gió
thổi làm bạn, khi An Lộc đến đã không thoải mái, hiện tại trở về càng cảm
thấy phiền muộn. Nàng không thể không thừa nhận, cái con người tên Tề
Đoan kia đã có ảnh hưởng không nhỏ đối với nàng.
Một tiếng quạ kêu khóc vang lên, nàng dừng lại ở giao lộ, lẳng lặng nhìn
nam nhân phía trước.
Giữa giao lộ có một người thanh niên quý tộc cầm quạt đứng đó, hắn
một thân áo đen sang quý, khuôn mặt được sinh ra vô cùng tót, nhất là khóe
miệng không lúc nào là không mỉm cười kia so với thuốc phiện càng khiến
người ta mê muội, giơ tay nhấc chân đều ẩn hiện tác phong của một công tử
cao quý.
Nàng gọi: “Tề Mộ.”
“Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.”
Mặt An Lộc không chút thay đổi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Sợ Hạ tiểu thư lạc đường, tại hạ đặc biệt đến đón nàng về.”
“Tiêu vương phủ không phải là nhà của ta.”
Tề Mộ cười, quả nhiên là độc nhất vô nhị, “Về sau tự nhiên sẽ là.”
Nàng không vui không giận, “Ta sẽ không gả cho ngươi.”
Trong mắt Tề Mộ một mảng đen tối, cười nói, “Chuyện tương lai không
ai có thể đoán trước.”
“Ngươi…”
Gió đêm chợt thổi lên mạnh mẽ, xuyên qua rừng trúc đem đàn quạ kêu
khóc bay lên, vùng trời đêm an tĩnh bị quấy nhiễu, cũng đánh gãy lời nói