“Hứa Mẫn, ta vẫn chưa từng thay đổi qua.” Không có tâm tư diễn trò,
Tiêu vương phi thu hồi tươi cười, mặt không chút thay đổi, “Vương gia yêu
ta, ta liền thương hắn, cho dù hắn không yêu ta không thích ta, ta đều có thể
chịu được mà làm một Tiêu vương phi có đủ tư cách, nhưng ngươi biết
không, thân làm nữ nhân, có một việc là vô luận như thế nào cũng không
thể dễ dàng tha thứ đó là hắn dám động vào hài tử của ta.”
Mẫn quý phi lạnh nhạt nói: “Ngươi có ý gì, năm đó hắn lựa chọn cứu
đứa nhỏ của ngươi là Tề Đoan, ngươi có gì mà bất mãn? Chẳng lẽ bởi vì
bên ngoài Vương gia hắn lại có một con riêng là Tề Mộ đánh bại thân sinh
nhi tử của ngươi, làm ngươi không vui sao?”
“Ai nha, thông minh như Mẫn phi ngươi, thế mà không đoán ra sao?”
Nàng làm ra vẻ kinh ngạt, lại phút chốc cười, “Tề Đoan là đứa nhỏ của
ngươi, Tề Mộ mới chính là thân sinh nhi tử của ta.”
Tâm trí Hứa Mẫn trống rỗng.