“Hừ!” Bát trên tay Phong Quang liên tiếp đập lên bàn, “Em từ lâu đã nói
là thích anh, mỗi ngày tìm đủ mọi lý do đến gặp anh, hao hết tâm tư muốn
anh không cảm thấy côđơn nữa, chẳng lẽ anh nghĩ em chỉ đang đùa anh
thôi sao? anh không biết… khôngbiết em là vì thích anh sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của cô như đang nức nở khóc.
Trong lòng An Đồng căng thắng, nắm cổ tay cô dù nói gì cũng không thể
buông ra,anh sợ bỏ ra rồi cô sẽ chạy đi không thèm quay đầu lại, “anh biết,
anh biết em thíchanh, nhưng anh không xác định, cõ lẽ… có lẽ em chỉ nhất
thời thích anh mà thôi…”
anh biết bề ngoài của mình có bao nhiêu quyến rũ và lừa tình, chỉ cần
anh muốn liền có thể lợi dụng thân thể chính mình làm cho bất cứ ai cũng
phải thương tiếc mà sinh ra thiện cảm với anh, việc này đã trở thành cách
mà anh tự vệ, khi mới quen Phong Quang, anh cũng duy trì bộ dạng này,
thiện cảm của Phong Quang với anh đúng như dự đoán, nhưng lời tỏ tình to
gan đó của cô là lần đầu tiên anh nhận được.
Hiện tại nhớ đến, ngày đó lời nói dưới bóng cây cô với chính mình, nhịp
tim anh sẽ chợt thay đổi.
“anh biết em thích anh, nhưng anh còn nghĩ em chỉ nhất thời thích anh
thôi, anh còn nghĩ đem em giao cho chàng trai nào đó thích hợp với em, An
Đồng, em hỏi anh, nếu chỉ là nhất thời thích một người, em cần gì vì anh
làm nhiều chuyện như vậy sao? Lại nếu như… thậm chí em nghĩ, cho dù
em làm việc gì khiến anh không thích em cũngkhông sao, chỉ cần anh có
thể vui vẻ, nhưng mà…” Phong Quang cắn môi dưới, “Nhưng mà anh rất
xem thường em!”
cô cố sức thoát khỏi tay anh, cái gì cũng không lấy lập tức chạy mất.
An Đồng tựa hồ thấy được một giọt nước mắt trong suốt tích trong khóe
mắt cô, anhphiền chán ôm trán, trong lòng không rõ là hối hận hay sốt ruột.