Phương Nhã Nhã, An Đồng không phủ nhận anh từng bị ánh sáng từ nụ
cười của cô ấy hấp dẫn, mà bởi vì Mục Thiên Trạch đặc biệt đối đãi với cô
ấy làm cho anh kìm lòngkhông đậu chú ý đến cô ấy hơn, Phương Nhã Nhã
đúng là một cô gái tốt, nhưng cô gáiđang ở trước mặt anh cũng là bảo vật
trân quý duy nhất trên đời này, trừ bỏ anh, anhkhông có khả năng để những
người khác cướp đi bảo vật này.
An Đồng bỗng nhiên hôn lên trán Phong Quang, bởi vì họ ngồi ở ghế
cuối cùng cho nên động tác mạnh dạn một chút cũng không sao.
Phong Quang tuy đỏ mặt nhưng rốt cục nở nụ cười vui vẻ, cơn tức nghẹn
trong lòng một ngày một đêm coi như biến mất, cô nâng đầu, tự như có vì
sao tồn tại trong mắt, tại giờ phút này phản chiếu vào toàn bộ đều là anh.
Có thể được một người toàn tâm toàn ý xem trọng, để ở trong lòng, thứ
cảm giác xa lạ đã lâu va vào trái tim An Đồng, anh suy nghĩ thật lâu thật
lâu mới nhớ tới, loại cảm giác có thể ngập tràn trái tim này là thứ hạnh
phúc mà anh cơ thể đã hồi lâu khôngtừng được trải qua.
Bả đầu Phong Quang chôn trong lòng anh, “An Đồng, ngực của anh đập
thật nhanh.”
“Đúng vậy, đều vì em.” anh thuận miệng trả lời, tay nhẹ vỗ về lưng cô,
cô cảm giác động tác giống như là vuốt lông này anh đã muốn càng ngày
càng quen tay.
Phong Quang cọ cọ ngực anh, “Em thích ngực của anh đập nhanh.”
“Em cũng thích.” An Đồng nói nhỏ một câu, “thích” này cùng “thích”
mà cô từng nóikhông giống nhau, anh cười hôn lên đỉnh đầu cô.