An Đồng còn ngồi xe lăn, nơi này lại không quen thuộc, anh đi một mình
như vậy là chuyện rất nguy hiểm.
Phong Quang mặt kệ Mục Thiên Trạch gào thét với cô, lập tức chạy đi,
cô muốn tìm An Đồng.
Mục Thiên Trạch hô to về phía bóng dáng cô, "Hạ Phong Quang!"
"Khoan đã, Mục Thiên Trạch…" Phương Nhã Nhã bắt lấy tay cậu, "Bạn
học Hạ nhất định là đi tìm An học trưởng, chúng ta cũng đi tìm đi."
Sắc mặt Mục Thiên Trạch nhìn không tốt, nhưng vẫn đồng ý với lời nói
của Phương Nhã Nhã.
Phương Nhã Nhã một bên đi dọc theo con sông, một bên lấy điện thoại
ra, bấm gọi vài lần đều không ai nghe máy, điều này làm cho lòng cô càng
thêm nóng như lửa đốt, mà đợi đến khi cô nhìn thấy xe lăn An Đồng ở bên
bờ sông, cô lặp tức chạy tới, trên xe lăn để điện thoại của anh mà chung
quanh lại không có bóng dáng bất kỳ ai.
"An Đồng!"
Phong Quang gọi tên anh vài lần, không ai đáp lại, cô nhìn mặt nước tĩnh
lặng, khôngthể ngừng suy nghĩ miên mang, nghĩ tới chuyện An Đồng gặp
phải, còn có đau lòng thường xuyên xuất hiện trong mắt anh, chẳng lẽ… cô
cắn răng, cái gì cũng không kịp nghĩ liền nhảy xuống nước.
"An Đồng! anh ở đâu!" Phong Quang đã không còn nhớ bao nhiêu lần cô
theo dòng nước bơi đến đây, "An Đồng!"
Cuộc sống của anh đã không may mắn, người làm cho anh phải đau khổ
lại là người mà anh thân thiết nhất, nếu là cô, nếu mẹ cô cũng đối xử với cô
như vậy, nói khôngchừng chính cô cũng sẽ… Cũng sẽ muốn từ bỏ cuộc