mà…”
“anh không có nghĩ luẩn quẩn trong lòng.”
“Vậy anh… Xe lăn của anh, còn có chân anh?” cô nói năng lộn xộn,
“anh có thể đứng lên.”
anh nắm lại tay cô tỉ mỉ vuốt ve, “anh mỗi ngày đều hồi phục khỏe mạnh
hơn, em cũng từng nói thuốc gây cho anh di chứng cũng không nghiêm
trọng đến thế.”
“An Đồng, anh có biết em lo lắng cho anh đến mức nào không! Em nghĩ
anh… em nghĩanh bỏ em rồi đi mất!” Phong Quang hít mũi, đánh một
quyền lên ngực anh.
Một quyền này lực đạo không nặng, bởi vì cô hoàn toàn tiếc nuối dùng
sức, An Đồng kéo cô vào lòng, cô dựa vào ngực anh không ngừng nức nở,
anh nhẹ nhàng vỗ lưngcô, “Thật xin lỗi, là anh không đúng.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi… anh lần nào làm em khó chịu đều nói xin
lỗi.”cô nói vậy, hình như thật sự như thế.
Khóe môi An Đồng cười bất lực, cho dù anh khéo lưỡi như rót mật thì
gặp được côcũng dễ dàng cạn lời, “Là anh vụng về, anh không nói nữa, em
tha thứ cho anh đượckhông?”
cô lắc đầu, hai tay vòng lên cổ anh, ôm chặt lấy, “Em nghĩ anh đã chết!
Em tìm anh ở trong nước rất lâu… em không tìm được anh…!
“Phong Quang, đừng khóc, là anh không tốt.” An Đồng ít khi thấy bản
thân có lúc cũng tính sai, ít nhất trong vài lần không nhiều lắm đều là vì cô,
trong lòng vừa đau lại áy náy, anh cũng ẩn ẩn có một loại hưng phấn khôn
kể, cô sẽ liều mạng nhảy xuống nước như vậy, cô sẽ khổ sở như vậy là vì
cô sợ anh đã chết.