MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC- NỮ PHỤ CÓ ĐỘC - Trang 386

Từ chụp lén này, cô thế nào cũng nói không nên lời.

“Phong Quang rất chói mắt, anh không nhịn được.” An Đồng từ sau lưng

ôm lấy cô, “Phong Quang từng nói, anh là của em, cho nên em sẽ không từ
bỏanh, đúng không?”

Cả người cô hơi run.

An Đồng càng ôm cô chặt hơn, dán sát sườn tai cô, nói nhỏ, “Dù sao

Phong Quang cũng từng nói, em thích anh.”

Má nó, cô giống như chọc phải một chàng trai không nên chọc.

Quay lại thời gian ba tháng trước, ngày nhà họ Hạ chuyển đến đây.

An Đồng đang đọc sách bị âm thanh lách cách bên ngoài quấy rầy, mà

nhà cách vách anh vốn không có ai ở, anh đẩy xe lăn tới gần cửa sổ sát đất,
hơi hơi kéo rèm cửa sổ ra, một tia nắng mặt trời bắn vào làm cho anh đã
quen với bóng tối cảm thấy có một chút không thoải mái, nhưng khi ánh
mắt anhđặt lên trên người cô gái đó, anh không thể dời mắt đi đâu được
nữa.Đầu tiên không thể phủ nhận là cô rất đẹp, nhìn lần thứ hai anh lại cảm
thấy không giống như thế, một biểu cảm, một biến hóa nhỏ nhặt của cô đều
cất giấu sự tự tin cùng cao ngạo không ai hạ thấp được, cái loại hào quang
này kết hợp với ánh nắng chiếu vào người cô, thật sự rất chói mắt, cô đứng
dưới cây đa, tay chạm vào xích đu mà mới lúc trước anh từng ngồi qua,
giống như chạm vào thời thơ ấu của bản thân anh.

Đầu óc An Đồng một mảnh mơ hồ, nếu muốn tìm một câu tốt đẹp nhất

để hình dung, thì coi như là trong đầu của anh phóng ra một đợt pháo hoa
cực kỳ chói sáng, nhưng thời khắc pháo hoa nở rộ ngắn ngủi ấy đối với anh
là chưa đủ, anh có một loại xúc động không hề có lý do, anh muốn đem
pháo hoa này cất giữ, muốn cho cô vĩnh viễn nở rộ tại bên người mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.