MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC- NỮ PHỤ CÓ ĐỘC - Trang 390

Trước đây An Đồng thường xuyên chơi đùa ở nơi này, xích đu kia, anh

còn nhớ rõ mẹ anh là vì anh mà tìm người lắp đặt, tính ra cũng đã mười
mấy năm.

anh xuyên thấu qua ống kính, đứng xa xa nhìn cô mệt cả đầu đầy mồ hôi,

nhìn cô không cẩn thận đem khuôn mặt trắng nõn dính bùn bẩn, a, động tác
ngu ngốc đó thật không thích hợp với cuộc sống lao lực… Nhưng An Đồng
ôm ngực, trái tim anh lần đầu tiên nảy lên kịch liệt như vậy, làm như muốn
anh tìm một chút gì đó mà nhồi vào.

anh kéo rèm cửa sổ lại, tựa lên vách tường không ngừng hít sâu mới áp

chế được ham muốn đem cô cầm tù.

cô thật sự quyến rũ đến chết tiệt, lúc nào cũng vậy.

“anh không cần nhìn chằm chằm em như vậy.” Phong Quang nhỏ giọng

nói xong, lấy tay đụng chạm vào tay anh dưới bàn, lại bị anh cầm lại, cô
khẩn trương nhìn cha mẹ ngồi đối diện, cố gắng làm bộ như không có việc
gì.

Khi ở chung một mình với nhau, cô thật sự là to gan lại đáng yêu, nhưng

khi có mặt người lớn, cô vừa sợ vừa thẹn chọc người yêu thương.

“Cha vợ, sinh nhật vui vẻ.” An Đồng tươi cười thân thiện khéo léo với

Hạ Triều, cho dù Hạ Triều vẫn luôn không có sắc mặt hòa nhã gì với anh,
trênmặt vẫn luôn thong dong tao nhã, nhưng ở dưới bàn khi không ai trông
thấy, anh nắm tay Phong Quang nhẹ nhàng vuốt ve, cánh tay này lại còn có
xu thế móc vào đáy quần cô.

anh làm sao mà… làm sao… Được rồi, đối với khuôn mặt này, cô thật

đúng nói không nên lời hai chữ bỉ ổi, Phong Quang thấy anh một lòng
chuyên chú, vẻ mặt đứng đắn, trong lòng nghĩ người này không đi làm diễn
viên thật sự đáng tiếc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.