“Bạch Trí, mấy ngày này tôi còn có lịch trình gì không?” Theo phòng
họp đi ra, Tống Mạch liền đi vào thang máy chuyên dụng, vội vã trở về văn
phòng của chính mình, lý do đương nhiên là vì cái tiểu nha đầu luôn làm
hắn nổi giận kia.
Bạch Trí đứng sau lưng Tống Mạch, “Ba ngày sau có một bữa ăn tối
cùng lão tổng của công ty Hòa Phong.”
“Ha… cuộc làm ăn này rất có giá trị.” Công ty Hòa Phong thực lực rất
lớn, có thể nhờ bọn họ quảng cáo đối với Trát Nam mà nói nhất định thu
được không ít tiền tài, nhưng hắn đã quyết định ba ngày sau sẽ mang tiểu
nha đầu ra bờ biển chơi. Tống Mạch sờ sờ cằm, quyết định, “Bữa ăn tối
hôm đó cậu đi đi, đoạt lấy cuộc làm ăn đó cho tôi.”
“Tổng tài, đối phương là lão bản của Hòa Phong, thân phận của tôi chỉ
sợ…”
“Tôi tin tưởng cậu.” Cửa thang máy mở ra, Tống Mạch ngắt ngang lời
nói của Bạch Trí, “Bạch Trí, cậu chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”
Nói xong hắn liền ra thang máy đi thẳng đến văn phòng tổng tài.
Cửa thăng máy một lần nữa khép lại, Bạch Trí tháo mắt kính xuống, đôi
mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu thẳm, sâu không thấy đáy.
Ở công ty Trát Nam, tầng lầu càng cao chức vị càng lớn, văn phòng
Tống Mạch là ở nơi cao nhất, mà văn phòng Bạch Trí ở ngay dưới Tống
Mạch, hai tầng này bình thường rất ít người sẽ đi lên, vì vậy khi Tống
Mạch rời đi, Bạch Trí mới tự do tùy ý biểu lộ cảm xúc trên mặt, giống như
sắc mặt âm trầm khiến người sợ hãy của hắn lúc này.
Mà kiểu biểu cảm khiến người ta sợ hãy này khi hắn mở ra văn phòng
của mình liền chuyển hóa thành ngạc nhiên, bởi vì có một cô gái đang an
tĩnh ngủ trên sofa.