Bạch Trí áp lên người cô bắt nạt, đem cô vây lại trên ghế, “Em muốn Dư
Lễ giúp anh đối phó Tống Mạch, thù lao là gả cho cậu ra, anh nói đúng
không?”
“Cái gì? Hắn nói với anh vậy sao!?” Phong Quang kinh hãi lắp bắp, sau
đó lập tức nguyền rủa Dư Lễ trong lòng một trăm lần, “Em có tìm hắn
thương lượng chuyện giúp a, nhưng mà không có nói chuyện sẽ cưới hắn
nha! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, hắn rất yêu cô ấy, một tháng sau bọn họ sẽ
kết hôn… Khoan đã, anh nói gạt em!”
Cô nhìn thấy vẻ mặt ra vậy của hắn, bất giác hiểu được chuyện gì đang
xảy ra, cô đẩy hắn ra mím môi giận dỗi.
Bạch Trí nhẹ giọng cười, “Em biết thân phận của a.”
“… Biết.” Cô do dự thật lâu mới trả lời, “Là cha em cho người điều tra,
ông ấy nói cho em.”
“Cha em còn nói gì không?”
Đôi mắt Phong Quang buồn bã một chút, “Nói anh chỉ là lợi dụng em
thôi, mượn sức nhà họ Hạ lật đổ Tống Mạch.”
Bạch Trí đồng ý gật đầu, “Cha em nói rất có lý.”
Ánh mắt cô nhìn xuống.
“Nhưng mà tuy rằng có đạo lý thì vẫn có chỗ không đúng.”
Vừa mới cảm thấy chán nản cả người cô lại lập tức ngẩng đầu lên chăm
chú nhìn hắn.
Bạch Trí thấy biểu tình thay đổi liên tục của cô thật sự rất thú vị, đem cô
kéo vào lòng, khóe môi đều là ý cười thản nhiên, “Anh nói rồi, chạm qua
em, anh sẽ không nhường em cho bất kỳ ai.”