Trong lòng Phong Quang cảm thấy một tia khoái trá, nữ phụ này cũng
không phải vì làm nền cho tình yêu của nam nữ chính mà tồn tại.
Hạ Triều như cáo già mỉm cười, “Ai là Thu Niệm Niệm?”
“Là bạn bè của Tống Mạch và con.” Phong Quang ý tứ hàm xúc nhìn
Tống Mạch, “Anh nói đúng không?”
“… Phải.” Ánh mắt Tống Mạch tối lại.
Phong Quang nghiêng đầu cười, “Đúng rồi, Tống Mạch anh đến nhà tôi
là muốn làm gì?”
“Không có việc gì, chú Hạ, xin lỗi cháu còn có việc, hẹn gặp lại.” Tống
Mạch giống như lúc đến, gương mặt lạnh lùng rời đi.
“Hôm nay tôi sẽ thông báo tin tức con và Tống Mạch giải trừ hôn ước.”
Nghe vậy, Phong Quang bất ngờ nhìn Hạ Triều, “Cha không phải không
muốn con giải trừ hôn ước với anh ta sao?”
“Hắn chơi gái ở bên ngoài là một chuyện, nhưng lưu lại một đứa con
ngoài giá thú lại là chuyện khác.” Lần đầu tiên Hạ Triều ở nhà bày ra bộ
dạng sát phạt quyến đoán ở thương trường.
Ở cái vòng luẩn quẩn này, có bao nhiêu đàn ông không thích ở bên ngoài
nuôi vài cái tình nhân? Nhiều người xem đó là một đoạn tình yêu, nhưng
những người này đều biết, chỉ có người vợ môn đăng hộ đối mới có thể
sinh con cho mình, không phải chỉ liên quan đến huyết thống mà còn là
người thừa kế, có con riêng ở bên ngoài thật có thể nói là ngu tới tận cùng.
Hạ Triều từng vừa ý Tống Mạch không dây dưa với tình nhân, nhưng
không nghĩ tới hắn vậy mà đưa một cô gái bình dân lên cao, hơn nữa nhìn
phản ứng cuẩ hắn thì hắn cũng không tính làm cho Thu Niệm Niệm phá