MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 147

chuyện hay lắm, có nhiều chỗ mà mình nghe còn thấy rùng mình,
hết hồn luôn. Tuần sau không ai được giằng kể rồi mình sẽ kể
một câu chuyện mà làm cho các cậu sợ chết đấy".

"Được đấy, bắt đầu từ bây giờ trở đi, mình sẽ mỗi ngày vểnh tai

lắng nghe câu chuyện của cậu ". Trương Khiết vừa đùa vừa nói.
Thạch Nham đột nhiên hỏi Triệu Dục Tịnh: "Dục Tịnh, tuần sau cậu
có tiết mục gì chưa?".

Hà Tiểu Đình nháy mắt với Thạch Nham hỏi: "Thạch Nham, cậu

muốn làm gì? Nếu cậu muốn hẹn hò thì ngày nào mà chẳng đi tại
sao lại phải nhằm vào ngày tổ chức kể chuyện chứ, cậu cố tình làm
loạn à?".

"Không phải, không phải thế!” Thạch Nham ra sức giải thích:

"Mình chỉ thấy lạ là bọn họ kể xong chuyện của mình thì lại không
đến nghe nữa nên mình sợ Dục Tịnh tuần sau lại không đến thì
sao, vì vậy mình chỉ muốn hỏi trước thôi. Mình thì nằm mơ cũng
muốn hẹn hò với Dục Tịnh, hà hà…"

Triệu Dục Tịnh hai má ửng đỏ: "Trong mấy tuần này có lần nào

tớ vắng mặt đâu. Tụ họp thế này đối với tớ mà nói là chuyện đại
sự, kể cả trời có sấm chớp cũng không thay đổi được. Vì cuộc tụ họp
này thực sự rất hồi hộp, tuần sau nhất định đến”.

Trương Khiết cũng nói: "Đúng đấy, mình hình như cũng bị

cuốn vào hội này rồi, thật sự là quá phê luôn. Vậy thì quyết định
tuần sau đến nhà mình, không gặp không về. Thời giờ cũng chẳng
sớm gì nữa, mình phải về đi ngủ đây".

Sau một hồi thảo luận ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Triệu Dục

Tịnh vì do ở cùng tầng với nhà Thạch Nham nên ở đó nói chuyện
một lúc. Không lâu sau cũng tạm biệt ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.