MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 112

chạy ngay ra phòng khách, cầm ống nghe lên:
- Alô, anh Triết đấy à?
Bên kia đầu giây không phải tiếng đàn ông, mà là giọng nói của Mỹ.
- Không phải Khả Di ạ! Như vậy là anh Triết không có ở nhà à?
Câu nói của Mỹ làm Di lúng túng.
- à, à không! anh ấy còn ở đài truyền hình. Có lẽ khuya lắm, mới về đây.
Bên kia đầu dây Mỹ yên lặng khoảng mấy giây, rồi mới ngập ngừng:
- Tôi không định quấy rầy, nhưng mà Khả Di này... Tôi có chuyện gấp lắm
cần gặp anh Triết, mà liên lac với anh ấy ở Đài thì họ lại bảo là không có
mặt.
Khả Di hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng lắm không? Tôi có thể giúp được chị chứ?
- Vâng, số là con gái tôi, nó đang bị sốt rất cao, tôi định đưa nó vào bệnh
viện...
- Thế à? Vậy thì tôi sẽ đến ngaỵ Anh Triết bận thật đấy, anh ấy mắc họp...
Khả Di nói với một chút mặc cảm.
Mỹ nói rồi đặt máy xuông. Khả Di cứ để nguyên áo quần như vậy, chỉ xỏ
thêm đôi giày là chạy vội xuống xe. Di cho xe chạy rất nhanh. Hai lần vượt
qua đèn vàng. Dù gì thì đấy cũng là con của Triết. Di vừa dừng xe lại, đã
thấy Mỹ bế con đứng trước nhà chờ. Vừa trong thấy Di, Mỹ đã òa lên khóc.
Di nói:
- Đừng có xúc động như vậy. Mọi chuyện vào đến bệnh viện là sẽ ổn thôi.
Di an ủi, nhưng biết Mỹ khóc chưa hẳn vì sợ con chết mà có thể là vì một
lý do khác. Mỹ yên lặng bế con ngồi vào xe. Nước mắt vẫn tiếp tục chảy.
Hai người đàn bà yên lặng trên suốt lộ trình.
Đến bệnh viện, Mỹ bế con chạy ngay vào phòng cấp cứu. Di kiếm chỗ đậu
xe rồi mới vào sau. Chỉ có một mình Mỹ ngồi ngoài cửa phòng nhận bệnh.
Khả Di ngồi xuống cạnh.
- Thế nào, cháu gái đâu rồi?
Mỹ vẫn khóc:
- Mấy cô y tá bế cháu vào trong rồi. Tôi mong là tai qua nạn khỏi.
- Trẻ con bị sốt là chuyện bình thường. Chắc không có gì đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.