MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 209

- Thế còn Ngọc:
Lời Triết làm Ngọc giật mình. Ngọc cảm thấy như bị gõ vào tim.
- Mai này, trên chuyến máy bay chín giờ rưỡi sáng. Thù Chiến sẽ quay về
Mỹ...
Triết nói, Ngọc cúi nhìn xuống.
- Với khoa học hiện đại Mỹ và nơi đây cách xa bao nhiêu? Vẫn có thể liên
lạc được cơ mà?
- Nhưng Thù Chiến lại không cho mình biết địa chỉ của hắn ở bên đấy chứ?
Triết nói, Ngọc chau mày... Có cái gì lay lay trong lòng. Không hiểu sao
với Thù Chiến. Ngọc sợ hãi. Ngọc hoàn toàn không dám nghĩ đến bất cứ
một điều gì có liên hệ đến Chiến. Tại sao? Phải chăng lại sợ rơi vào vết
thương cũ?
Cái vết thương mà Chí Hào để lại trong lòng nó quá sâu. Ngọc sợ mình sẽ
không chịu nổi vết thứ hai... Thù Chiến và Chí Hào lại giống nhau. Nhưng
họ không phải là hóa thân của nhau. Ngọc sợ có sự lầm lẫn...
Tiếng của Triết thăm dò:
- Thế nào? Có muốn gặp lại cậu ấy một lần cuối cùng không?
Ngọc khổ sở:
- Không... tôi, tôi không muốn gặp lại.
- Tại sao vậy?
Triết bức... Ngọc lắc đầu.
- Tôi... tôi cũng không biết... Tôi thấy mình đầy mâu thuẫn, tôi sợ mà cũng
không biết sợ gì... Thật ra thì... Bây giờ tôi không còn dè dặt chuyện Chiến
nhỏ hơn tôi bốn tuổi nữa đâu. Nhưng mà tôi lại sợ cái sự trùng lặp... Cái
vóc dáng giống nhau của Chiến với Chí Hào. Điều đó làm tôi cảm thấy
không ổn. Căng thẳng, nỗi day dứt có thể khiến tôi không chịu nổi và có
thể chết...
Ngọc nói một cách rất thành thật.
Triết lắc đầu.
- Tại Ngọc bị ám ảnh. Chứ Thù Chiến là Thù Chiến, không phải là Chí
Hào... Tôi biết chuyện đó... Bởi vì tôi đã sống cạnh anh ta gần một tuần lễ.
Tôi hiểu rất rõ anh tạ Bích Ngọc này... nói thật... tôi thấy Chiến yêu cô rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.