MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 210

đậm... Yêu một cách tha thiết và tôi nghĩ... Nếu cô lại bỏ qua cái dịp này...
Cô sẽ phải hối hận.
Ngọc lắc đầu, chống trả.
- Tôi lại thấy chúng tôi chưa đủ chín muồi, chúng tôi còn xa lạ quá!
Nhưng Triết lại nói:
- Tôi thì không thấy như vậy tôi cho là vì chung quanh trái tim của Ngọc có
nhiều chướng ngại, nhiều công sự phòng thủ quá. Ngọc không dám tiếp xúc
với tình cảm của Chiến. Chớ thật ra thì Chiến không khó hiểu lắm đâu. Anh
chàng đang mở rộng trái tim mình chờ Ngọc vào quan sát thôi.
- Không, không phải là như vậy.
- Tôi không tin. Triết nói - Anh chàng Chí Hào đáng sợ thật. Anh ta đã bỏ
đi nhưng cứ để lại một gút thắt quá lớn trong lòng Ngọc làm Ngọc gỡ
không ra. Bây giờ Ngọc chịu khó đến với Chiến đi, biết đâu anh chàng sẽ
có biện pháp.
Ngọc lắc đầu:
- Chiến sẽ không làm được điều đó. Bởi vì cái dấu ấn kia quá đậm. Anh
đừng quên là tôi và Chí Hào quen nhau từ lúc mới biết yêu nhé?
- Ngọc nghe này. Tôi là bạn cũng khá lâu năm của Ngọc. Tôi không nói xấu
ai cả. Triết nói - Nhưng Ngọc hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Chí Hào lúc còn sống
làm khổ Ngọc nhiều hơn là yêu Ngọc. Tôi nói có đúng không? Chí Hào đã
quen được nuông chiều từ nhỏ nên sống một cách ích kỷ, chỉ biết đến bản
thân hơn là người khác, và ngay trong tình yêu cũng vậy. Ngọc cũng rõ
chuyện đó mà?
Ngọc cố biện hộ:
- Nhưng mà lúc đó chúng tôi yêu nhau.
- Thế đấy. Điều đó Ngọc biết. Nhưng tình yêu kia thế nào? Vả lại nó cũng
đã thuộc về quá khứ. Tức là cái đã quạ Ngọc còn trẻ Ngọc cũng không thể
ôm mãi cái quá khứ đó mà sống. Bây giờ thì Chiến đang yêu Ngọc đấy. Cái
tình yêu của Chiến vừa thật tình vừa say đắm.
Ngọc lắc đầu:
- Nhưng mà Thù Chiến lại giống Chí Hào quá, điều này tôi không thể chấp
nhận được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.