MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 83

Cuộc sống nhiều gian truân đã làm con người chai lì rồi.
Bích Ngọc chợt hỏi:
- Thù Chiến là tên thật của anh à?
Chiến cười:
- Cô là người đầu tiên hỏi tôi chuyện đó.
- Nhưng mà có đúng không?
- Đó chỉ là một cái tên. Tôi thù ghét chiến tranh vì nó đã cướp mất của tôi
tất cả, làm cho tôi cô độc.
- Nhưng bây giờ thì anh đâu còn cô độc nữa. Anh có quá nhiều khán giả ái
mộ cơ mà.
- Tôi không nhận thấy như vậy. Bởi vì nhiều lúc đám đông càng vây quanh
càng khiến thấy cô độc hơn. Nhưng mà hôm nay là ngày vui mà? Nói đến
chuyện đó làm gì chứ?
Bích Ngọc nhìn Chiến, chợi nhiên vừa có một tình cảm vừa cảm thông vừa
thương hại. Ngọc nhớ lại Chí Hào. Hào cũng vậy, chung quanh Hào lúc nào
cũng có người vây quanh, nhưng rồi khi Hào chết, Hào cũng có vẻ rất cô
độc. Và để che giấu cái tình cảm của mình, Bích Ngọc giả vờ nhìn vào tờ
thực đơn.
Trong khi đó Triết nói:
- Thôi bây giờ mình nói chuyện hiện tại đi. à... lúc gần đây báo chí họ thổi
cậu lắm đấy.
- Tôi biết, và cơ hội thường đến với ta chỉ có một lần, vì vậy, tôi hết sức cố
gắng. Cố giữ lấy cái cơ hội mà quý vị đã mang đến cho tôi, để giữ vững
chỗ đứng.
- Đừng có nói vậy mà chúng tôi nhột. Khả Di cười nói - Phải nói rất cả có
được là nhờ cơ duyên. Vì vậy anh không cần phải cảm ơn chúng tôi.
- Tôi biết tin như vậy vì sự thành công này nếu không có sự giúp sức của
quý vị, tôi chỉ là một kẻ nằm mợ Moi thứ được các bạn chắp cánh. Cái giấc
mơ đó mới trở thành sự thật.
- Bạn đánh giá chúng tôi quá cao. Triết nói - Nhưng mà tôi có một lời
khuyên bạn thế này. Cái tên tuổi ở giới ca hát này nó thường hay chết yểu.
Vì vậy cũng không nên nấn ná lâu. Biết cái thời mình đã qua thì nên rút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.