MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 84

- Tôi hết sức cảm ơn lời khuyên vừa rồi của anh. Chiến cảm động - Đến
đây mấy tháng rồi, mà được sự quan tâm của các bạn tôi mới thật sự thanh
thản.
Di cười:
- Đấy cũng là cơ duyên đấy.
- Tôi đã định bụng rồi. Tôi sẽ cố ở trong làng hát hỏng này cao lắm là hai
năm. Sau hai năm đó, có thể nào đi nữa thì tôi cũng sẽ rút lui.
- Nhắm có làm được không? Sợ lúc đó anh sáng chói quá, rút không nổi
chứ?
- Người khác thì không biết sao, chứ những người đã từng cận kề cái chết
như tôi thì mọi thứ gần như vô nghĩa.
Di gật gù:
- Nếu vậy thì anh sẽ thoải mái hơn. Bởi vì anh biết đấy ở trong cái giới ca
hát danh lợi gần như là một vũng lầy sa vào rồi thường khó rút chân ra.
- Tôi sẽ không để sa lầy đâu.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Bởi vì con người của anh khác hẳn với những
người khác.
- Cái vận may đã đến với tôi một cách đột ngột.
- Nhưng nếu anh biết cách xử lý... Không phô trương... Cứ tạo cho quanh
mình một màu chắn huyền bí thì... Anh vận đỏ.
- Tôi không cố tình làm ra vẻ bí mật nhưng tôi rất ngại tiếp xúc nhiều với
đám đông.
Khả Di cười nói:
- Đây là thành phố công nghiệp mà. Tôi chỉ anh cái này nhé. Sáng sớm khi
vừa thức dậy, anh hãy đứng trước kính, nói huyên thuyên về mình một chút
là anh sẽ thấy không còn mặc cảm gì cả.
Thù Chiến cười:
- Vấn đề ở đây không phải là Hong Kong, Saigon hay ở Mỹ. Mà thật ra thì
tôi chẳng có niềm tin gì với cuộc sống. Mặc cảm đến từ tiềm thức.
Triết góp ý:
- Có lẽ vì cú sốc trong quá khứ. Anh phải cần một thời gian dài để lấy lại
niềm tin, quên dĩ vãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.