MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 94

- Mi thì lúc nào cũng lo chuyện người khác.
- Không tin thì tối nay mi để ý mà xem.
- Tôi thì thấy lo lo làm sao đấy.
- Có gì phải lọ Mọi chuyện trời đất đã sắp đặt.
Và Khả Di đứng dậy.
- Thôi mình đi nhé? Khoảng sáu giờ Thù Chiến sẽ đến đón bồ.
Bích Ngọc chợt căng thẳng.
- Thôi bây giờ mình đi với bạn vậy?
- Mình đã nhờ Thù Chiến, không lẽ để anh chàng một lúc nữa đến đây hụt
hẫng à? Bích Ngọc đành ngồi lại. Thời gian trôi nhanh, mới đấy mà đã năm
giờ rưỡi. Lúc Ngọc đang sắp xếp hồ sơ thì chuông điện thoại lại reo vang.
- Tôi là Thù Chiến đây. Đang chuẩn bị, mười lăm phút nữa sẽ có mặt ở
trước sở làm của Ngọc.
- Vâng, tôi sẽ xuống đó ngay.
Và Ngọc đặt ống nghe xuống. Không hiểu sao quen biết đã lâu vậy mà mỗi
lần nghe giọng nói của Chiến. Ngọc vẫn thấy căng thẳng.
Mười lăm phút sau Ngọc đã có mặt dưới lầu. Đợi thêm khoảng một phút
thấy Chiến lái xe đến ngaỵ Chiến mở cửa cho Ngọc vào.
- Ban nãy tôi đã tưởng là tối nay sẽ không gặp Ngọc rồi chứ? Không ngờ
Di lại có mời cả tôi.
- Đâu có nhất thiết là ngày ngày ta phải gặp nhau đâu. Bích Ngọc nói.
- Nhưng mà không hiểu sao tôi không gặp Ngọc là lại thấy nhơ nhớ. Chiến
thành thật nói - Có lẽ vì tôi chỉ có mình Ngọc là bạn.
Lời của Chiến làm Bích Ngọc cảm động. Nhưng Ngọc nói
- Thiếu gì người muốn làm bạn với Chiến?
- Nhưng tôi không thích. Tôi thấy là giữa tôi với Ngọc như có một cái
duyên gì đấy. Ngay từ hôm đầu gặp mặt dù lúc đó Ngọc rất ít nói.
- Tại anh tưởng như vậy.
Bích Ngọc đỏ mặt nói.
- Không hẳn đâu. Chiến lắc đầu - Nếu không vậy, tại sao chúng ta còn gặp
nhau trong giáo đường.
Bích Ngọc yên lặng. Đó là sự thật và từ đó đến lúc tới nhà của Di, cả hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.