MÂY TRÔI VỀ PHÍA CUỐI TRỜI - Trang 65

Chú Kiên cười thật hiền :
- Chắc là chú cũng hạnh phúc . Thảo Vi, cháu thông minh và ngoan quá.
Chú ước gì có một đứa con gái như cháu.
- Chú không có con sao?
- Có chứ, chú lập gia đình trễ nên các con chú đều còn nhỏ.
Mẹ có vẻ sốt ruột vì sợ câu chuyện kéo dài không biết sẽ tới đâu nên vội cắt
ngang :
-Anh đã chuẩn bị đồ đạc để mai lên đường chưa ?
Biết bà chủ nhà muốn đuổi khéo mình , chú Kiên vội đứng lên :
-Thôi tôi xin phép về , cũng chẳng có gì để chuẩn bị . Thảo Vi …hẹn gặp
lại cháu !
Thảo Vi nhìn chú Kiên rồi nhìn mẹ. Cô không nói gì cả. Lý trí muốn cô xua
đuổi người đàn ông này ra khỏi ngôi nhà êm ấm của mình. Còn tình cảm
trong cô thì ngược lại, Thảo Vi thấy có gì vương vướng nghèn nghẹn…
Ánh mắt của ông ta tình cảm làm sao. Bỗng nhiên Thảo Vi thấy thương mẹ
thật nhiều. Cô chợt hiểu vì sao mẹ cô yêu ông ấy. Cô lại nhìn ông bằng ánh
mắt thân thiện:
- Chú đi bình yên !
- Cháu hãy thương yêu mẹ.

Thảo Vi hơi ngỡ ngàng nhìn ông khách bước nhanh ra cửa. Ông ấy đã đi
khuất mà mẹ cô vẫn đứng thẫn thờ trông theo. Thảo Vi bước tới nắm tay
mẹ. Trong bóng đêm, cô nghe bàn tay mẹ run lên nhè nhẹ. Thảo Vi gọi nhỏ:
Mẹ ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.