MẸ CHỒNG ĂN THỊT CẢ NHÀ NÀNG DÂU - Trang 220

Thúy sát cạnh nhau, khi anh đi qua phòng Thúy Thúy, đẩy cửa bước vào,
ngồi trên giường Thúy Thúy một lát. Trên tường treo bức ảnh mẹ Thúy
Thúy được trang trí rất tỉ mỉ đẹp mắt. Ngày hôm sau, sau cái đêm Thúy
Thúy trở về từ trên cầu cảng, anh đã gọi người đến trang trí toàn bộ các bức
ảnh của mẹ Thúy Thúy thật đẹp. Lúc đó Thúy Thúy không nói gì, nhưng
trong mắt ánh lên sự cảm kích, biết ơn. Anh vẫn luôn kính trọng mẹ Thúy
Thúy, anh không hiểu sao hôm qua lại kích động mở miệng nói ra mấy câu
khốn kiếp đó. Lời nói buông ra giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại
được.
Dương Chiến đã không còn oán hận việc Thúy Thúy đánh anh từ lâu rồi,
nếu có người sỉ nhục tới mẹ anh, cái mà Dương Chiến tặng cho đối phương
không phải là cái tát, mà là viên đạn. Giờ thì anh có thể hiểu được Thúy
Thúy rồi, nhưng Thúy Thúy hiện giờ không biết sống chết ra sao, nếu như
cô chết, có thể không lâu nữa sẽ có thêm bức ảnh trắng đen của Thúy Thúy
treo lên bức tường này. Dương Chiến đột nhiên trào nước mắt.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Dương Chiến đã dẫn theo người đi
kiếm Thúy Thúy ở các thôn trang bên đường cao tốc theo hình thức bủa
lưới. Hôm nay trời đầy tuyết rơi, gió lạnh thấu xương, đường đi gập ghềnh,
những cấp dưới của anh chưa ai từng phải chịu cảnh đày đọa này. Trước
mặt Dương Chiến họ không dám kêu than, nhưng sau lưng thì oán thán đủ
điều. Vất vả cả ngày, cũng vẫn không thu được kết quả gì, trái tim Dương
Chiến như rơi xuống vực sâu, hơn nữa còn là vực sâu không đáy, cứ bay lơ
lửng, không chạm xuống đáy. Loại cảm giác trái tim bị treo lơ lửng này
thực khiên con người ta khổ sở tột cùng, và cũng lo lắng tột cùng.
Dương Chiến không muốn nghĩ, dẫn theo người tìm kiếm suốt cả một đêm,
đến tận khi trời tờ mờ sáng, nhìn thấy các nhân viên của mình đi đứng xiêu
vẹo, mặt mày xám ngoét, anh mới bất đắc dĩ thu quân trở về Thanh Đảo.
Dương Chiến lái xe về nhà, anh nhìn thấy một người ngã gục ở trước cửa
biệt thự, mặc áo phao lông vũ màu vàng nhạt, chính là áo của Thúy Thúy.
Tim Dương Chiến ngừng đập vài giây, sau đó anh lao khỏi xe bằng tốc độ
đáng kinh ngạc, lao đến ngửa mặt người đó lên, đúng là Thúy Thúy đang
hôn mê bất tỉnh. Dương Chiến quỳ dưới đất, ôm cô vào lòng, không thốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.