MẸ CHỒNG ĂN THỊT CẢ NHÀ NÀNG DÂU - Trang 74

nhất quyết không chịu gọi mẹ Đại Lâm đến. Mẹ Vương Hinh cười nhạt một
tiếng, gọi điện thoại cho chị gái, hỏi số điện thoại của Đại Lâm, nói rõ việc
này, bảo mẹ anh mau đến. Mẹ Đại Lâm còn không kịp ăn xong bữa tối đã
vội cuống cuồng lao đến. Bố Vương Hinh chỉ để mẹ Đại Lâm và bà lão ở
lại trong phòng, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, nói rằng chỉ cần hai người
phụ nữ làm chủ gia đình quyết định là được, không cho phép người khác
nói ra nói vào. Thế là mẹ Đại Lâm và bà lão mỗi người hùng cứ một nửa
căn phòng, bắt đầu kế sách của mình.
Ban đầu mẹ Đại Lâm định mượn bà lão để đối phó với Vương Hinh, nếu
như đánh thắng, Vương Hinh sẽ không dám đến nữa, bà sẽ cùng em trai,
em dâu, Đại Lâm và Bá Bá đuổi bà lão và bố bà đi, họ sẽ chiếm căn nhà
này. Đây gọi là Iran đánh Kuwait - nước Mỹ đứng phía sau. Nếu như bà lão
bị Vương Hinh đánh bại, thế thì coi như bà lão gặp xui xẻo. Mẹ Đại Lâm
ngồi xem hổ đấu, không tốn sức, còn được xem kịch hay. Bây giờ, không
ngờ nhà Vương Hinh lại bày ra trò này, là ý gì? Mẹ Đại Lâm không tin
được là có bánh từ trên trời rơi xuống, rơi vào bẫy thì còn có khả năng. Bà
muốn xem bố Vương Hinh định bày trò gì.
Mẹ Đại Lâm nói với bố Vương Hinh: “Bố tôi không được khỏe, tôi nhường
ngôi nhà này lại cho ông!” Bà lão nhìn mẹ Đại Lâm, lần đầu tiên trong suốt
20 năm nay, trong ánh mắt bà hiện lên sự cảm động. “Được! Bà khẳng khái
thoáng tính thế, thật đáng khâm phục!” Bố Vương Hinh giơ ngón tay cái
lên. Rồi ông lấy một bản hợp đồng đã viết sẵn trong cặp da, bảo bà lão kí
tên. Đại ý của hợp đồng là: để hòa giải sự mâu thuẫn của hai bên, nhà
Vương Hinh tự nguyện tặng căn hộ (số nhà, khu, phố) cho (để trống) ba
ngày sau sẽ cùng đến Trung tâm giao dịch nhà để làm thủ tục trao tặng và
chuyển nhượng, sau đó đi công chứng.
“Bác à, bác tên gì? Để tôi điền vào đây”. Bố Vương Hinh hỏi: “Lý Chân”.
Bà lão vui mừng cười tít mắt. Điền xong tên, hai bên kí tên điểm chỉ. “Đợi
đã! Mẹ Đại Lâm vội vàng giành lấy hợp đồng, đọc vài phút, rồi xé tan tành.
Bà lão ngẩn người, rồi cất tiếng chửi. Mẹ Đại Lâm lúc này giống như một
đấu sĩ dũng mãnh, sẵn sàng xả thân, ngẩng cao đầu, toát ra phong thái hổ
cái oai phong. Thất sách rồi! Có nằm mơ bà cũng không nghĩ được là nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.