Vương Hinh lại chuyển nhượng căn nhà này thật, điều này khiến bà vô
cùng hối hận. Nhà bà lão có mấy đứa con thất nghiệp, nếu đề tên bà lão,
đến lúc đó, chắc chắn sẽ rơi vào tay con cái bà lão, còn mình thì chẳng
được gì. Mẹ Đại Lâm xé nát vụn bản hợp đồng, bà lão gắng sức giành lại,
cũng chỉ nắm được vài mẩu nhỏ. Mẹ Đại Lâm nói cứng: “Bản hợp đồng đó
không tính! Bà thông gia nhà tôi nói với tôi, để cho Đại Lâm ở nhà này,
liên quan gì đến Lý Chân chứ?” Bà nghển cổ nhìn vào trong cặp da của bố
Vương Hinh, hỏi: “Ông còn hợp đồng nữa không? Tôi sẽ kí với ông ngay!”
Cả nhà Vương Hinh cười thầm không nói. Bà lão tiến lên cho mẹ Đại Lâm
một cái bạt tai, mẹ Đại Lâm lập tức lao vào cấu xé bà lão. Cả nhà Vương
Hinh cười xem kịch hay. Cảnh tượng này họ đã sớm dự liệu được, cậu Đại
Thiếu tinh quái còn cầm máy di động quay lại cảnh đánh nhau của họ. Việc
này ngay từ đầu đã là một cái bẫy rất dễ nhận ra, nhưng hai người đàn bà
ngu xuẩn và ích kỉ này lại dễ dàng mắc bẫy.
Hợp đồng không giả, nhưng người ký tên là bố Vương Hinh. Thiết nghĩ,
giấy trên sổ đỏ là tên Vương Hinh, người khác kí tên trao tặng thì có tác
dụng gì chứ? Bà lão và mẹ Đại Lâm đáng thương bị lợi lộc làm cho mờ
mắt, không nhận ra vấn đề quan trọng đến thế. Người ta đang giở trò với họ
đấy! Đáng thương hơn nữa là lúc này mẹ Đại Lâm bị bà lão túm tóc, bị đè
xuống đất đánh tới tấp. Mẹ Đại Lâm vừa gầy vừa nhỏ, bà lão mặc dù nhiều
hơn mẹ Đại Lâm mười tuổi, nhưng người béo khỏe, vừa thấy có người định
tranh cướp nhà với bà, liền lập tức phát huy tiềm năng mạnh mẽ nhất. Mẹ
Đại Lâm bị đè xuống đất, bà lão ngồi trên người bà, một tay túm tóc bà,
một tay tát lấy tát để, mẹ Đại Lâm kêu rống lên như lợn bị chọc tiết. Tóc
mẹ Đại Lâm bị giật ra trước ngực, không ngẩng đầu lên nổi, hai tay vung
loạn lên. Đột nhiên, tay bà đụng phải vú của bà lão, hay rồi! Mẹ Đại Lâm
dùng hết sức lực của mình bóp lấy một bên vú to bự xui xẻo đó, một tay sờ
được vào tai bà lão, liền túm thật chặt, dứt mạnh xuống. Bà lão bị phản đòn
kêu lên đau đớn...
Mẹ Đại Lâm gắng gượng hét: “Đại Lâm!” Bọn Đại Lâm nghe giọng có gì
đó không ổn, bèn vội vàng chạy vào. Lúc này mẹ Đại Lâm đã bò dậy, tóc
tai rũ rượi, mặt đầy vết máu. Bà lao vào bếp lấy ra một con dao thái, đưa