MÊ CUNG ÁN - Trang 24

Đám gia đinh và người đánh xe đã ra khỏi chỗ ẩn nấp và quay lại. Họ vội
vã tìm cách thắp đuốc. Trong ánh sáng bập bùng, ông dò xét hiện trường
trận giao tranh.

Bên Địch Công có chút thương tổn không đáng kể. Hồng Sư gia đã tỉnh lại
và được Đào Cam băng bó. Lão quản gia sợ hãi nhiều hơn là đau đớn sau
khi bị hành hung. Mã Vinh ngồi trên một thân cây, áo đã kéo xuống ngang
hông. Vai trái của y tím bầm và sưng phù, Kiều Thái đang dùng dầu thuốc
xoa bóp vết thương cho y.

Mã Vinh đã giết hai tên đạo tặc, Kiều Thái giết một tên. Sáu tên khác đều ít
nhiều bị thương, chỉ duy có ả thôn nữ kia là không hề hấn gì.

Địch Công ra lệnh cho đám người hầu trói bọn cướp lên một cỗ xe chở
hành lý, cho những xác chết lên một xe khác. Ả thôn nữ được phép đi bộ.

Đào Cam đem đến một chiếc giỏ đậy kín. Địch Công và các trợ thủ cùng
uống trà nóng. Mã Vinh súc miệng, cục cằn nhổ ra rồi bảo Kiều Thái,
“Xem ra, đây chỉ là một vụ cướp xoàng. Đệ không nghĩ đám này là bọn đạo
tặc hoành hành lâu năm đâu.”

“Đúng thế”, Kiều Thái đồng tình, “có mười tên, đúng ra chúng phải làm ăn
nhanh gọn hơn.”

“Với ta, như vậy là đủ rồi”, Địch Công lãnh đạm nói.

Cả nhóm người lặng lẽ uống trà. Tất cả đều mệt mỏi và không ai muốn nói
nhiều. Chỉ còn nghe tiếng thì thào của những gia đinh và tiếng rên rỉ của
mấy tên cướp bị thương.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả đoàn xe ngựa lại lên đường. Hai gia đinh cầm
đuốc dẫn đường. Phải mất gần một canh giờ nữa, họ mới đi qua đỉnh núi
cuối cùng. Rồi đường đi trở nên rộng rãi và đoàn người trông thấy tường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.