MÊ CUNG ÁN - Trang 64

Địch Công đứng dậy, chỉnh lại trường bào, lạnh lùng bảo gã cầm rìu, “Mau
bỏ thứ hung khí đó xuống đi, huynh đệ!”

Ông quay lại phía sau và nhìn hai gã môn khách bằng ánh mắt cứng cỏi. Cả
hai đứng lặng từ nãy đến giờ. Rõ ràng chúng không muốn mình tham gia
vào bất cứ chuyện gì trước khi mọi chuyện được quyết định.

“Hai ngươi là ai?” Địch Công hỏi.

Gã lớn tuổi hơn vái thật sâu, đáp, “Bẩm đại nhân, thảo dân bị buộc phải về
làm môn khách cho Tiền Mưu. Thảo dân xin đảm bảo với đại nhân rằng…”

“Ngươi sẽ đến công đường để trình bày!” Địch Công ngắt lời. Rồi ông bảo
Mã Vinh, “Mau trở về nha môn. Chúng ta sẽ chỉ đưa Tiền Mưu cùng hai kẻ
này về. Ta sẽ xử lý đám còn lại sau.”

Mã Vinh vội đáp, “Xin theo ý đại nhân!” Y ra hiệu cho Lăng Bài quân. Bốn
binh sĩ đến trói hai kẻ đồng phạm lại. Kiều Thái gỡ sợi dây nhỏ trên hông y
xuống, cuốn thòng lọng ở mỗi đầu và tròng qua cổ hai phạm nhân rồi lôi
chúng ra ngoài. Vừa buộc dây trói vào yên ngựa, Kiều Thái vừa đe, “Nếu
các ngươi không muốn tự siết cổ mình, thì tốt nhất hãy đi nhanh lên!”

Kiều Thái và Địch Công cùng lên ngựa. Mã Vinh cũng trói Tiền Mưu vào
yên ngựa, hắn vẫn như người mất hồn. Y gọi Lăng Cương, “Chia binh sĩ
của ngươi ra thành bốn đội, mỗi đội mười hai người. Mỗi đội canh chừng
mười thủ hạ của Tiền Mưu. Đến cổng thành thì trói đám phạm nhân vào
vọng lầu. Đến trưa sẽ có một vị quan quân đến tra vấn tất cả!”

“Xin tuân lệnh!” Lăng Cương đáp.

Ba người lại cưỡi ngựa qua sân, hai gã đồng mưu lập cập chạy theo sau
ngựa của Kiều Thái, ở sân thứ hai, một lão nhân có bộ râu bạc đang đợi họ.
Lão nhân quỳ xuống và dập đầu trên nền đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.