MÊ CUNG ÁN - Trang 63

Tiền Mưu bật dậy. Hắn đứng trước mặt Mã Vinh và như để thể hiện mình
không chịu thua, hắn thét lên đầy lỗ mãng, “Ai dám ra lệnh trong nhà ta?
Người đâu, đuổi chúng ra ngoài!”

Hắn vừa dứt lời, Mã Vinh đã tống một quyền vào chính giữa mặt hắn. Tiền
Mưu ngã nhào xuống bàn trà trang nhã bên cạnh làm nó đổ sập xuống, vỡ
nát cùng bộ ấm chén đắt tiền bằng sứ.

Sáu kẻ hung đồ dáng vẻ dữ tợn từ sau tấm bình phong lao ra sảnh. Cả đám
mang trường kiếm và tên cầm đầu vung cây phủ hai lưỡi. Tất cả bỗng đứng
sựng lại khi thấy Mã Vinh và Kiều Thái giáp trụ uy nghiêm. Mã Vinh
khoanh tay lại, cộc cằn ra lệnh cho đám thủ hạ, “Bỏ vũ khí xuống! Đại
tướng quân sẽ quyết định các ngươi có tội hay không.”

Tiền Mưu bị gãy mũi, máu nhỏ xuống áo choàng. Hắn ngẩng đầu lên và ra
lệnh, “Các ngươi chớ có nghe tên khốn này! Mười năm qua chẳng phải các
ngươi ăn cơm của ta sao? Mau giết tên cẩu quan kia ngay!”

Tên cầm đầu đám thủ hạ vung cây rìu nhào đến chỗ Địch Công. Huyện
lệnh không phản ứng gì, ông chậm rãi giật dải tóc mai, khinh bỉ nhìn kẻ
đang tấn công mình.

“Vương đại ca, dừng tay!” Lăng Cương quát lên, “Đệ chưa nói với huynh
là quan quân đã bao vây cả trấn này sao? Chúng ta không còn cơ hội nào
nữa đâu, quan quân đã khống chế tất cả rồi!”

Gã cầm rìu có ý lưỡng lự. Kiều Thái mất kiên nhẫn giậm chân xuống đất,
quát, “Hãy để cho chúng ta làm xong phận sự! Chúng ta có nhiều việc cần
làm hơn là xử lý đám côn đồ này!”

Y quay lại và bước ra ngoài. Tiền Mưu đờ đẫn cả người. Mã Vinh không
thèm để mắt tới đám thủ hạ, y cúi xuống và trói Tiền Mưu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.