MÊ CUNG ÁN - Trang 87

Ba nhà sư loay hoay ngồi vẽ. Họ liên tục gãi đầu gãi tai, mồ hôi vã ra như
tắm.

Cuối cùng, Địch Công lệnh cho Phương Bộ đầu, “Cho bản quan xem các
bản vẽ!”

Khi thấy cả ba bức phác họa, ông khinh bỉ ném chúng xuống đại đường.
Khi ba mảnh giấy là là bay xuống, ai cũng thấy chúng hoàn toàn khác nhau.
Một bức vẽ Quan Thế Âm có bốn tay và ba khuôn mặt, bức thứ hai thì
Quan Thế Âm có tám cánh tay, bức còn lại thì cố thể hiện hình ảnh Quan
Thế Âm quen thuộc, có hai cánh tay cùng một đồng tử theo hầu.

Giọng Địch Công rền vang như sấm, “Ba kẻ điêu trá to gan dám giả mạo để
thưa kiện! Đánh mỗi kẻ hai mươi trượng!”

Các Bộ khoái bắt cả ba kẻ nằm sấp xuống đất. Họ lột bỏ áo cà sa của
chúng. Hình trượng giáng xuống không ngừng.

Cả ba gã sư giả kêu lên đau đớn sau mỗi trượng đánh xuống làm giập nát
da thịt. Nhưng các Bộ khoái chỉ dừng tay khi đánh đủ số trượng. Ba gã sư
giả không thể đi nổi. Phải nhờ đến vài người dân lôi chúng ra ngoài.

Địch Công phán, “Trước khi ba tên sư hổ mang này lên thưa kiện, ta đã
định cảnh báo trước rằng không ai được tìm cách thu lợi bất chính bằng
cách dâng đơn kiện Tiền Mưu bừa bãi. Hãy xem số phận ba gã kia làm
gương để răn mình! Ta muốn nói thêm rằng, từ sáng nay trấn Lan Phường
sẽ không còn phải theo quân luật nữa.”

Nói xong, Địch Công quay sang Hồng Sư gia và thì thầm điều gì đó. Sư gia
vội ra khỏi đại đường. Khi quay lại, lão lắc đầu.

“Ra lệnh cho đề lao”, Địch Công nói nhỏ, “báo cho ta ngay khi Tiền Mưu
tỉnh lại, dù là vào nửa đêm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.