MÊ CUNG ÁN - Trang 94

Địch Công gật đầu. Ông nói vẻ lơ đãng, “Khi nạn nhân chẹn cửa xong, ông
ấy cởi bỏ quan bào và mũ, treo lên cạnh cửa ra vào và đổi sang bộ thường
phục. Rồi ông ấy ngồi xuống sau án thư, mài mực và chấm bút. Hung thủ
chắc chắn đã ra tay ngay sau đó, vì tướng quân mới chỉ viết được hai dòng
thì đã bị hành thích. Sự lạ ở đây là trước khi bị lưỡi dao găm đâm vào cổ,
tướng quân không hề trông thấy hung thủ dù chỉ trong khoảnh khắc. Ông
ấy thậm chí còn chưa buông bút xuống.”

“Bẩm đại nhân”, Đào Cam ngắt lời, “có một chi tiết còn lạ lùng hơn. Thuộc
hạ không nhận ra hung thủ đã vào phòng bằng cách nào, chưa kể đến lúc
hắn bỏ đi!”

Địch Công nhướn mày. Đào Cam nói tiếp, “Cách duy nhất để một người có
thể vào phòng này là từ cánh cửa kia. Thuộc hạ đã khám xét mọi bức
tường, cửa sổ nhỏ bên trên kệ sách và những ô cửa hình lưới. Cuối cùng,
thuộc hạ đã xem xét cửa chính để tìm một khung cửa mật. Nhưng không có
một lối vào bí ẩn nào như vậy cả!”

Địch Công vừa giật bộ râu vừa hỏi Đinh Y, “Hung thủ chắc không thể lẻn
vào ngay trước hoặc sau khi lão tướng quân bước vào?”

Đinh Y nãy giờ vẫn đứng thẫn thờ bên cửa, liền trấn tĩnh lại và đáp,
“Không thể nào, thưa đại nhân! Khi gia phụ đến đây, ông ấy đã mở khóa
cửa. Ông ấy có đứng lại một lúc trước lối ra vào khi vãn sinh quỳ lạy. Quản
gia đứng phía sau vãn sinh. Rồi vãn sinh cùng gia phụ đóng cửa lại. Không
ai có thể đột nhập vào phòng dù trước hay sau lúc đó. Gia phụ luôn khóa
cửa và chỉ mình ông ấy có chìa khóa.”

Hồng Sư gia cúi người bên Địch Công và thì thầm, “Bẩm đại nhân, chúng
ta sẽ phải lắng nghe vị quản gia. Nhưng dù ta có chỉ ra hung thủ bằng cách
nào đó đã lẻn vào phòng mà không bị phát hiện, thì lão phu cũng không thể
hiểu hắn ra ngoài bằng cách nào. Cửa này vốn được chèn chặt từ bên
trong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.