Chương 6: Lòng đau như tê dại
"Liễu phi, Liễu phi.............." Xa xa một gã gia đinh Liễu gia
chạy như bay mà đến, vừa dừng lại trước mặt liền từng ngụm từng
ngụm thở hổn hển.
"Chuyện gì lại kích động như thế?" Liễu Nhứ không vui đứng
lên, nhìn gia đinh trước mặt.
"Liễu, Liễu phi, lão gia gọi ngài trở về..........., nói là, đại, đại
thiếu gia, không tốt rồi." Gia đinh nói đứt quãng, cũng không kịp lau
mồ môi.
"Cái gì? Ca ca như thế nào?" Liễu Nhứ lớn tiếng hỏi, hai mắt
tràn ngập lo lắng.
"Lão gia chỉ nói, gọi Liễu phi ngài trở về, cái khác một câu cũng
chưa nói."
Liễu Nhứ nhấc quần lụa mỏng đạp Tiểu Lực trên đất một cước:
"Còn ngây ra làm gì, đi a."
"Dạ, dạ." Tiểu Lục vội vàng theo sát phía sau, ba người chạy ra
khỏi Vương phủ.
Liễu phủ cách nơi này không xa, một chút thời gian liền đến
nơi.
Liễu phu nhân thấy Liễu Nhứ trở về, vừa khóc lóc vừa nghênh
đón: "Nhứ nhi a, Liễu gia chúng ta tuyệt hậu rồi a............"
"Nương, ngài đừng nóng vội, từ từ nói, có phải ca ca có chuyện
gì hay không?" Liễu Nhứ gấp đến độ cầm lấy khăn lau chùi nước
mắt ang tuôn trào mãnh liệt, ba chân bốn cẳng chạy tới nội viện.
Trong phòng Liễu Vân Tường, Liễu lão gia cùng với đại phu
đứng trước giường, xung quanh tràn ngập sự đau buồn lạnh lẽo.
"Cha" Liễu Nhứ tiến lên giữ chặt ống tay áo nam tử, "Ca hắn
làm sao vậy?"