MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 164

"Bách Lý, đôi giày này như thế nào?" Tiểu Lam cầm một đôi

giày quân dụng màu đen trên sạp hỏi.

"Kiểu này không phải là của nam ư?" Bách Lý đến nhìn nhìn

một chút, đột nhiên liền hiểu được "A....ta đã biết rồi."

"Không phải, ta thấy bình thường Lý tướng quân đối đãi với

chúng ta không tệ, ta mới muốn m

"Vậy thì đôi này đi." Bách Lý đem giày đưa cho chủ quán "Bọc

lại đi."

Đợi Tiểu Lam trả tiền, hai người mới tiếp tục chậm chạp đi

dạo, dưới sự kiên trì của Bách Lý, Tiểu Lam mới bằng lòng mua một
đôi giày mới, chậm rãi bước vài bước "Bách Lý, thật là đẹp mắt, cảm
ơn ngươi."

"Ta giữ lại bạc cũng vô dụng. Chỉ là một đôi giày mà thôi." Bách

Lý cầm lấy vật trong tay Tiểu Lam, nhìn bộ dạng nàng ngượng ngịu
không bước đi, buồn cười thúc giục: "Đi thôi. Còn phải trở về trước
khi trời tối."

"A, đợi ta với."
Đêm, màn đêm lẳng lặng buông xuống, doanh trại đèn đuốc

chiếu sáng thật xa tới con đường các nàng trở về. Mơ hồ có thể thấy
được ngọn lửa bốc cháy tán loạn làm cho không khí lạnh như băng,
thỉnh thoảng vẫn còn phát ra vài tiếng lửa than bị đốt sạch đôm đốp
một tiếng.

Đợi khi đến gần, hai người mới phát hiện ra bầu không khí có

chút khác thường. Vốn là binh lính đứng gác giờ phút này đang gắt
gao nhìn chằm chằm hai người, hai bên đứng mười mấy tướng sĩ, vẻ
mặt lạnh lùng.

Bách Lý và Tiểu Lam khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, vừa định

bước lên phía trước, liền có một thanh âm không hề có sắc thái
truyền vào tai hai người.

"Các ngươi ai là Tiểu Lam" Một gã binh lính dẫn đầu tiến lên

vài bước, thân hình cao lớn che lấp cả nửa thân người bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.