lão tử tìm ngươi cả một ngày cũng không thấy, quả nhiên là trốn ở
nơi này.
“Bốp” một tiếng, cai ngục bên cạnh bị đánh ngã trên mặt đất:
“Lá gan của ngươi cũng lớn quá rồi, ngay cả ta cũng dám lừa gạt.”
“Liễu tướng quân, mệnh lệnh của Vương gia tiểu nhân không
dám vi phạm a.” Cai ngục che nửa mặt sưng đỏ của mình, đôi tay
quấn lấy ống quần của hắn: “Liễu tướng quân, ngài tha cho ta đi.”
“Cút ngay” Đôi mắt hèn mọn liền nhìn thấy Bách Lý “Ôi, đây
không phải là Lý phi sao? Thế nào lại không ở trên giường của
Vương gia, lại chạy tới đây rồi.”
Bách Lý không nhịn được cười lạnh nói: “Hừ, Liễu tướng quân
mới thật là hăng hái, cả mệnh lệnh của Vương gia cũng không tuân
theo.”
“Đừng có nói điều này với ta, Lý phi, lần trước ngươi đập bể
đầu ta thật là cũng không nhẹ a.” Liễu Vân Tường chậm rãi đến gần
phòng giam, cách song sắt nhìn chằm chằm nàng.
“Thật không? Ta tưởng ta đập bể đầu, không phải là người
chứ.” Bách Lý không chút nào sợ hãi nhìn hắn, trong mắt tràn ngập
khinh bỉ.
“Được, ta sẽ để cho ngươi trổ tài miệng lưỡi một chút, cai ngục,
mở cửa phòng giam của Lý phi, ta muốn đích thân thẩm vấn gian tế
này.”
“Liễu tướng quân, ngài tha cho ta đi, Vương gia biết được
không phải sẽ giết ta sao, ta cầu xin ngài, ta dập đầu lạy ngài….”
Đầu tên cai ngục không không ngừng đập xuống nước đục của nền
đá, trên trán lẫn đầy vết máu cùng dơ bẩn.
“Không mở phải không? Tốt, ta hiện tại liền cho ngươi đi gặp
Diêm Vương.” Liễu Vân Tường rút ra một thanh chiến đao mang
theo bên người, không phí một tia hơi sức nào vươn đến cổ tên cai
ngục: “Mở, hay không mở.”
“Được, được, ta mở…..” Tên cai ngục run run rẩy rẩy cầm chìa
khóa bên hông, mở đi mở lại mấy lần mới chính xác với khóa trên