MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 245

ngô não khờ khạo. Bộ dạng rất đáng yêu.

Đây là một đoàn biểu diễn trong dân gian, các tướng sĩ đều

hứng thú quan sát, trên hàng đầu tiên, đột nhiên một thân hình di
chuyển, một đoạn lưỡi đao sáng rọi trong tay áo lộ ra, mang theo
một tia sắt bén, đâm về phía hai người trên khán đài.

Đám người Lý Nam không kịp tới ngăn lại, vội vàng đứng lên

hô to: "Vương gia............"

Liễu Nhứ ở chính giữa cũng lo lắng vội vàng mở miệng:

"Gia........"

Tập Ám khẽ ngẩng đầu, trong mắt một cỗ sát khí giống như

lưỡi đao xẹt qua: "Lý nhi, có sợ không?"

Bách Lý một lần nữa tựa đầu vào cần cổ hắn: "Không sợ."
Có nam tử như vậy ở sau lưng, còn có gì phải sợ?
Đầu mũi dao sắc bén tiến về phía trước, Bách Lý cũng không

nhìn rõ Tập Ám ra tay như thế nào, chỉ nghe "loảng xoảng" một
tiếng, chủy thủ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng va chạm. Xà tiên (roi
da rắn) ở giữa không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, tiếp
đó đầu roi vừa chuyển, quấn chặt cần cổ của thích khách.

Tay khẽ dùng sức, thân thể thích khách không khống chế được

nhảy lên phía trước, quỳ trước mặt hai người.

Bách Lý không nghĩ ra, tại sao nhiều người như vậy đều muốn

giết Tập Ám, là địch quốc hay là bổn quốc?

Người trên đất hai tay bấu víu lấy xà tiên, mặt nạ cũng rơi

xuống bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, cả khuôn mặt sung huyết
đỏ bừng.

"Đối đãi với thích khách, ngươi nói phải làm gì?" Tập Ám thì

thầm bên tai Bách Lý, hơi nóng thở ra lởn vởn trên cổ nàng, thật lâu
không tiêu tan.

Bách Lý nhìn kĩ khuôn mặt thích khách một chút, rất trẻ tuổi,

nhiều lắm cũng hai mươi mấy, hai tay lộ ra đầy những vết thương
cũ dữ tợn. Chắn hẳn từ bé đã được bồi dưỡng thành thích khách rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.