Bách Lý Hội an tâm ngủ thiếp đi, đang ngủ lại không ngừng
phát ra vài tiếng ho nhẹ: "Khụ....khụ.........."
Lòng Tập Ám cả kinh, liền tỉnh dậy. Cảm giác được dưới bụng
ấm áp, cúi đầu nhìn, một cái đầu nhỏ tựa sát vào nơi đó, còn thường
cọ cọ vài cái.
Thân thể dựa vào thành lan can, hai tay đặt trên đầu gối,
nhưng lại ngủ cực kì ổn định.
Giống như, gặp được một khuỷu tay an toàn, vẻ mặt nữ tử ngủ
cứ yên tĩnh như vậy, giống như một đứa trẻ mới sinh.
Tập Ám không đành lòng đánh thức nàng, nhưng đêm lại lạnh
như nước, chỉ đành phải nhẹ nhàng nâng nửa người trên, một tay
nâng đầu của nàng, đem trọn thân thể dời ra ngoài. Nam tử nửa
ngồi, đặt đầu nàng ở trước ngực mình, đôi tay khẽ dùng sức, liền bế
lên.
Bách Lý Hội tất nhiên là không biết, nam tử lúc này, ôn nhu
đến cực độ, như là đang che chở cho một thứ quý báu, trong mắt
hắn, tất cả đều là nàng.
Thả bước chân nhu mềm nhẹ nhàng đánh vỡ ánh sáng phản
chiếu trên mặt đất, nhìn từ đằng xa, bóng lưng của hắn, lại mất đi
vài phần cô tịch.
Đem Bách Lý Hội ôm trở về phòng, vừa mới đặt lên giường,
thiên hạ trong ngực liền tỉnh dậy. Hai tròng mắt khẽ mở ra, nhìn
quanh một vòng, mới dừng lại trên người nam tử phía trước. Tay
nhỏ bé nhanh chóng túm chặt lấy vạt áo trước của hắn không chịu
buông, Tập Ám hơi lui về phía sau, lực đạo trên tay, càng gia tăng.
"Ta muốn cởi quần áo.........." Tập Ám nhẹ giọng mở lời, tóc rũ
xuống cọ xát bên má Bách Lý Hội.
Nữ tử không nói, hai tay túm chặt không biết là bởi vì bị lạnh,
vẫn còn rất dùng sức, mười ngón tay dần dần trở nên trắng bệch.
Tập Ám mềm mại hạ thân mình, vẫn mặc y phục nằm bên
cạnh Bách Lý Hội, nữ tử lúc này mới nới lỏng tay, tùy ý để hắn ôm ở
trước ngực.