Chương 7: Thân tình nhạt như nước
Bách Lý Hội hỗn loạn tiến vào giấc mộng, chỉ là không bao lâu
liền tỉnh.
Bốn bề một mảnh màu đen tịch mịch, ánh nến đã cháy hết từ
lâu. Trên cửa sổ đóng chặt, chỉ có vài tia sáng mờ nhạt.
Cầm lấy áo choàng dày khoác lên người, Bách Lý Hội lần mò
ra cửa phòng, vừa mới tiếp xúc với đêm lạnh lẽo, thân thể lơ đãng ở
dưới áo choàng run rẩy, hai tay dùng sức nắm thật chặt cổ áo.
Chân ngọc trần trụi dẫm trên mặt đất bóng loáng, lạnh đến tận
đáy lòng. Bách Lý Hội bước từng bước một, cẩn trọng đi, mỗi một
bước đi, liền in lại trên mặt đất một dấu chân nhợt nhạt, trong nháy
mắt rồi biến mất.
Cuối hàng lang, nam tử dựa lưng trên cột đá, hai mắt nhắm
chặt lại, đầu hơi ngửa lên. Một tay tùy ý đặt trên đầu gối, trường bào
màu đen dài chấm đất, theo gió lay động, giống như đang ngủ thiếp
đi.
Vì sao, ngay cả một cái bóng lưng của ngươi cũng cô độc như
vậy?
Bách Lý do dự tiến lên vài bước, nửa quỳ trước mặt hắn, theo
mặt đất lạnh như băng ngồi xuống. Vươn ra một ngón tay, ở trong
không khí nhẹ vẽ ra lông mày của hắn, đầu lông mày sắc nhọn như
thế, mũi của hắn, kiên nghị như thế, môi của hắn, gợi cảm như thế.
Không muốn thu tay, Bách Lý Hội nhẹ nhàng đem đầu đặt trên
bụng Tập Ám, an tâm nhắm nghiền mắt.
Chính là loại cảm giác này, thật thoải mái, tâm cũng bình tĩnh
lại, cứ như thế này, lẳng lng dựa vào người mình yêu, thật muốn cả
một đời, cứ như vậy mà dựa vào.