"Nhứ nhi, chuyện gì mà cao hứng như vậy?" Liễu lão gia
không hiểu nhìn Liễu Như chạy như bay mà đến, trên mặt không
chút biểu cảm.
"Cha, nương, Liễu gia chúng ta có hậu rồi......." Liễu Nhứ chạy
đến bên cạnh Liễu Vân Tường, một tay phủ lên cánh tay hắn: "Thủy
Cơ có hài tử của ngươi."
"Cái gì?" Liễu Vân Tường ngơ ngẩn đứng lên, "Thủy Cơ mang
thai rồi hả?"
"Đúng" Liễu Nhứ đi đến bên người hai vị lão nhân, kích động
bước đi qua lại trong đại sảnh: "Huyết mạch của Liễu gia chúng ta
được bảo vệ rồi."
"Ha ha........" Liễu lão gia đập bàn: "Tốt, tốt."
"Muội muội, ngươi khẳng định, hài tử của Thủy Cơ là của ta
sao?" Liễu Vân Tường vẫn có chút nghi ngờ dò hỏi, dù sao, vẫn là nữ
nhân của Vương gia hắn.
"Đương nhiên là khẳng định, nha hoàn hầu hạ bên cạnh Thủy
Cơ đã sớm bị ta mua chuộc, việc này, bản thân Thủy Cơ còn không
biết hay sao?" Liễu Nhứ ngồi xuống chỗ bên cạnh vội vàng nhấp
một ngụm trà.
Liễu Vân Tường chạy ra ngoài hai bước, đột nhiên xoay người,
hai đầu gối nặng nề quỳ xuống đất, "Cha, nương......."
Hai người vội tiến lên, đỡ nam tử đứng dậy: "Tường nhi, mau
đứng lên....."
"Muội muội, vậy, Thủy Cơ đồng ý sinh con thật sao?" Liễu Vân
Tường đột nhiên phản ứng kịp, nha hoàn bên cạnh bước lên phía
trước, dìu hắn trở về chỗ ngồi.
"Ban đầu, nàng nhất định không chịu, về sau là ta cầu xin
Vương gia.........." Liễu Nhứ chua xót nở nụ cười: "Người nào cũng
biết, hắn chỉ là vì lưu lại huyết mạch cho Liễu gia chúng ta mà thôi."
Mấy người đều trầm mặc không nói, Liễu phu nhân lại càng
lấy khăn lau nước mắt, đem Liễu Nhứ ôm vào lòng vỗ về.