MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 347

"Khụ, khụ......." Một cỗ mùi máu tanh nhàn nhạt trong cổ, Bách

Lý Hội chớp chớp mí mắt nặng trĩu, đầu cực kì choáng váng.

"Hội nhi............" Một giọng nam quen thuộc truyền vào tai nữ

tử, Bách Lý Hội nhìn một vòng, đúng là vương phủ, lại nhìn về
người ngồi trên giường, đúng là Tập Ám.

"Tập Ám........" Nữ tử khàn giọng khẽ gọi một tiếng: "Ta trở về

Vương phủ như thế nào?"

"Hội phi, cuối cùng ngài cũng tỉnh....." Tiểu Lam cầm khăn lông

vắt khô trong tay đặt trên trán Bách Lý Hội, "Vương gia đợi ngài thật
lâu cũng không có trở về, cho đến khi một chiếc xe ngựa ngừng
trước Vương phủ, cũng không có phu xe, đã có một người ngài nằm
bên trong." Tiểu Lam có hơi chút lo lắng đứng một bên, ánh mắt vẫn
còn hồng hồng.

"Xe ngựa?" Bách Lý Hội gắng gượng thân mình, nửa người

ngồi dậy: "Ta không nhớ gì cả........"

"Ngươi đi đâu?" Tập Ám ôm lấy nàng, khiến nửa người trên

của nàng vùi trong ngực mình.

Bách Lý Hội theo bản năng sờ sờ ống tay áo: "Thư của ta đâu?"
Tiểu Lam nghe vậy vội vàng đem ra quần áo nàng đã thay

xuống, ở trong tay áo tìm được lá thư: "Vương gia.........."

Tập Ám một tay nhận lấy, chữ viết đã sớm bị nước đọng thấm

đẫm, lộ ra vài phần mờ nhạt, nhưng vẫn lờ lờ phân biệt được.

"Đây là thư bà vú đưa cho ta, nét chữ là thật, chẳng qua là, ta

chỉ làm theo lời của phong thơ." Bách Lý Hội lại không ngừng ho
lên, Tập Ám đặt nàng trở lại giường: "Ngủ một giấc cho tốt, liền
không có chuyện gì rồi."

Bách Lý Hội cực kì mệt mỏi khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời

nữa.

Tập Ám đứng lên, vẻ sắc lạnh trước sau như một trong màn

đêm lại còn lộ ra vẻ âm u, trên mặt tà tứ đột nhiên hiện ra một tia sát
ý, ánh mắt như mũi đao bén nhọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.